
động mà càng trở nên có sức hấp dẫn bởi vẻ tinh quái, đáy mắt ngập tràn
vẻ tuyệt diễm của ánh chiều tà. Suýt nữa thì cô buột miệng nói, em không đi, cho dù bị tất cả mọi người khinh ghét, chúng ta cũng phải ở bên
nhau.
Cuối cùng, cô vẫn còn xót lại một chút lý trí, không buột
miệng nói ra, chỉ mỉm cười giúp anh cởi cúc áo sơ mi, tiện tay lần xuống phần cơ thể đang run lên phía dưới của anh, cho đến khi tới phần eo của anh, cởi dây lưng ra, tiếp tục kéo khoá quần…
Anh nắm
chặt cổ tay cô, đặt tay cô lên phía đỉnh đầu, cơ thể nặng trĩu cứ đè
chặt lên người cô. Đôi môi anh như lớp vải bông mềm mại, lướt trên trán
cô, trên lông mày cô, bàn tay dịu dàng mơn man trên từng millimet da
thịt cô, khơi gợi ký ức cuồng nhiệt nhất trong cơ thể cô…
Dãy núi phía xa xa, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp nhất, tà dương, lá
rụng, cây cổ thụ, dây mây khô, tràn đầy ý thơ nồng nhiệt…
Mà cảnh tượng trong lều trại lại càng có một vẻ đẹp đặc biệt, một cơ thể cường
tráng cuồng nhiệt quấn quýt lấy một cơ thể mềm mại yêu kiều phía dưới,
kiểu lấn lướt mạnh mẽ đó, giống như một mãnh thú hoang dã đang hưởng thụ con mồi mà nó vừa săn được… Đặc biệt là vì hạn chế của không gian và
thời gian, quần áo của họ chỉ được cởi bỏ một phần, áo quần xộc xệch,
lớp da lúc ẩn lúc hiện quấn quýt lấy nhau, trong buổi chiều ta diễm lệ,
càng tăng thêm vài phần mê hoặc, thần bí.
“Mộc Mộc…” Anh đắm đuối nhìn cô, nắm lấy bàn tay cô, bóp chặt, phần cơ thể nóng bỏng của anh áp sát lối vào ẩm ướt của cô.
Cô nhắm mắt lại, cơ thể đá mềm nhũn từ lâu đang chờ động tác dấn sâu vào của anh…
Bàn tay đang nắm chặt tay cô của anh bóp mạnh một cái, cùng lúc các khớp
xương quấn quýt lấy nhau, cơ thể anh cũng đi sâu vào trong cơ thể cô.
Trong giây phút hai cơ thể gắn chặt với nhau, khoái cảm dâng trào, lan
tỏa khắp cơ thể.
Lều trại đang run lên, tán lá phong đỏ cũng đang nghiêng ngả lay động nơi chân trời…
Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên bầu ngực xinh xắn, tận hưởng tiếng rên rỉ khe
khẽ đẹp như tiếng động của thiên nhiên… Không có cảm giác nào lại khiến
người ta đắm chìm hơn cảm giác này!
Khi tình yêu không có tương
lai, sau khi chia tay rồi chỉ có thể mong chờ một ngày nào đó tình cờ
gặp lại, vòng tay yêu thương trở nên thật ngắn ngủi, vì thế, Trác Siêu
Việt luôn muốn ôm chặt hơn, hôn sâu hơn, để cơ thể gánh chịu nỗi đau đớn sâu thẳm tận xương tủy thay cho tâm hồn.
Cho tới lúc tất cả kết
thúc trong điên cuồng, khi Mộc Mộc ướt đẫm mồ hôi rã rời nằm trong vòng
tay anh, cô không thể không thừa nhận, có một số việc mặc dù còn hao
công tốn sức hơn cả việc leo núi, nhưng tuyệt đối lại là một cách rất
tốt để giữ ấm cho cơ thể.
Bất giác, đã tới ngày cuối cùng ở thành phố X.
Mộc Mộc ngồi bên cây dương cầm, khúc nhạc ‘Gió mang ký ức thổi thành những
cánh hoa’ vang lên làm xúc động lòng người. Mỗi tiếng đàn đều như những
giọt nước nhỏ trên phiến đá lớn, tan vỡ thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh nhỏ.
Cô quay mặt lại, nhìn thấy Trác Siêu Việt đang chăm chú
nghe tiếng đàn của cô, sáu ngày qua, họ đã sống một cách rất vui vẻ, đối với cô, như vậy đã đủ rồi.
Trác Siêu Việt bước lại gần, ôm cô từ phía sau, đôi môi anh hướng lên cổ cô, “Anh nghe nói một nghệ sĩ piano
tốt, cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh khắc nghiệt nào, đều hoàn toàn không
bị tác động bởi yếu tố bên ngoài, chỉ chuyên tâm với âm nhạc.”
Đầu ngón tay cô run lên, một nốt nhạc thừa thãi xen vào giữa bản nhạc. Anh
bật cười đầy tinh quái, bàn tay men theo bờ vai, trượt xuống phần eo của cô…
Đón nhận động tác mang đầy tính xâm chiếm của anh, khiến
người ta không thể né tránh, Mộc Mộc khẽ ngước mắt lên, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy lấp lánh của anh, bên trong đó phản chiếu hình ảnh của cô,
dịu dàng như ánh mặt trời mùa đông, sáng long lanh, ấm áp mà xa xôi.
“Em tiếp tục đi…” Giọng nói của anh mang theo một sự chờ đợi.
Mộc Mộc nghĩ rằng anh đang chờ đợi tiếng đàn của cô, cắn chặt môi lại, mặc
dù các ngón tay có phần không chịu nghe lời, cô vẫn cố gắng khống chế sự rung động của ngũ quan, chăm chú thể nghiệm tình yêu của cô và cảm giác được yêu do anh mang lại, dùng âm nhạc để diễn giải.
Giai điệu
của cây dương cầm giống như khuôn mặt thuần khiết của cô, không một chút tì vết, linh hoạt kỳ ảo tới độ giống như một dòng suối trong veo nhất
trong khe núi, nhỏ từng giọt xuống nhân gian, làm mềm mượt từng góc khô
cạn nhất trong trái tim con người.
Trác Siêu Việt ngắm nhìn nụ
cười dường như không nhuốm khói lửa nhân gian của cô, trong giây phút mơ màng, anh dường như lai quay về quán bar Lạc Nhật, cô vẫn ngồi bên cây
dương cầm, tiếng đàn piano vẫn vang lên một cách đơn thuần mà phong phú, lạnh lung như những viên bi sắt ném vào mặt hồ, từng hạt từng hạt rõ
ràng, hạt nào hạt nấy buốt thấu xương. Có khi lại giống với tiếng gầm
gào của biển sâu, nuốt gọn anh vào đó, đôi khi lại giống như đêm đen, có một sức mạnh vô biên lan tỏa khắp không gian.
Chỉ khác rằng,
trước đây, cô luôn ngồi trên sân khấu, khiến anh có cảm giác chỉ có thể
ngắm nhìn mà không thể chạm tới, còn giờ đây, cô đang ngồ