Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325130

Bình chọn: 9.5.00/10/513 lượt.

i trong lòng

anh, sự mềm mại của cô lại trở nên chân thực biết bao…

Dục vọng

mãnh liệt lại được khơi dậy bởi một tâm trạng nào đó, anh một lòng hướng về nó, nhẹ nhàng kéo lớp khóa phía sau lưng váy của cô, bàn tay anh

chầm chậm luồn sâu vào bên trong.

Các ngón tay của Mộc Mộc sững lại, một nốt nhạc lại bị bỏ qua. Cô định thần, tiếp tục chơi đàn.

Sự kiên định của cô càng khơi gợi nhu cầu muốn được chinh phục của Trác

Siêu Việt, bàn tay anh lại lần tìm xuống phía dưới gấu váy của cô, đầu

ngón tay lặng lẽ mơn man cặp đùi đang khép chặt, một ngón tay luồn vào

trong lớp vải che đậy, khẽ khàng đi sâu vào trong đó, khơi gợi cảm giác

nhói đau của cô…

Phím đàn dưới ngón tay dập dềnh cảm giác cao

trào lên xuống của nỗi đau, hai bàn tay cô cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi nữam buông tay ra khỏi phím đàn, túm lấy bàn tay đáng ghét của

anh, “Đừng gây rối nữa.”

Khả năng kiềm chế của cô tốt đến mấy, cũng không thể bỏ qua sự run rẩy của cơ thể đang tập trung chơi đàn được.

“Thôi được.” Anh cúi người xuống ôm cô, đặt cô lên trên cây đàn. Khóe môi

đầy mê hoặc của anh cong lên, khẽ khàng ghé sát bên tay cô, thì thầm đầy lôi cuốn: “Tối nay, hãy “chơi bản nhạc cuối cùng” vì anh nhé!”

“…” Cô hiểu ý anh, anh muốn cô dùng cơ thể của mình để chơi bản nhạc cuối

cùng dành cho anh. Một chút thất thần ngắn ngủi, anh vòng tay ôm cô, đặt cả người cô lên trên phím đàn.

Trong sự xâm chiếm một cách không hề kiêng nể của anh, cây đàn vang lên những tiếng kêu đầy chấn động

lòng người, cô cố gắng giữ chặt thân đàn phía dưới, sợ rằng sự manh động của anh sẽ làm hỏng cả phím đàn. Nhưng anh lại dùng sức rất mạnh, dường như đang cố ý muốn phím đàn vang lên những âm thanh chấn động, dập dềnh vẻ phong tình rung động khắp căn phòng…

“Không, không được…” Cô

đương nhiên là biết Trác Siêu Việt muốn làm gì. Nhưng với sức mạnh của

anh, cho dù cô có thể chịu được, thì cây đàn piano cũng không thể. Biết

rõ rằng từ trước tới giờ, anh đã muốn là phải thực hiện, cô cũng chưa

lần nào từ chối thành công, nhưng cô vẫn thử thuyết phục anh: “Chúng ta

chuyển sang một chỗ khác đi, được không?”

“Anh thích ở đây.”

“Bởi vì…” Anh thì thầm bên tai cô, “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em chơi

đàn, anh đã rất muốn làm như vậy, anh rất muốn thử xem, khi em bị một

người đàn ông đè trên phím đàn, liệu có chân thực hơn không?”

“Anh…” Dòng máu nóng từ khuôn mặt lan tỏa khắp toàn thân, cô hằn học trừng mắt nhìn anh. Cô luôn nghĩ rằng những gã đàn ông muốn đưa cô ra ngoài đều

hạ lưu, vô liêm sỉ, hôm nay mới biết, người đàn ông xấu xa nhất hóa ra

lại chính là anh.

“Trác Siêu Việt, anh là người đàn ông xấu xa nhất mà em từng gặp.”

“Ồ! Vô cùng vinh hạnh.” Anh mỉm cười tinh quái nâng cằm cô lên, nhìn mái

tóc dài bóng mượt xõa trên nước sơn đen bóng, chiếc váy màu tím nhạt xộc xệch trên người cô, đôi chân thon dài đang vắt lên trên phím đàn, một

vẻ đẹp tuyệt mỹ không thể che đậy. “Tối nay, anh sẽ cho em biết, anh còn xấu xa hơn nhiều so với suy nghĩ của em… Anh muốn em cả đời này sẽ

không quên được anh!”

Cô thà rằng không được biết.

Đương nhiên, Trác Siêu Việt là một người đàn ông đã nói là làm, nhưng điều

khiến cô ghi nhớ về anh, không phải là sự khơi gợi hứng thú tột độ, cũng không phải là sự mãn nguyện khi hai cơ thể gắn kết với nhau, mà là… một tình yêu duy mỹ nhất.

Không gian yên lặng như tờ, ánh trăng

chiếu ánh sáng bàng bạc lên cây đàn, một cơ thể khỏa thân nằm trên cây

đàn, lắc lư, mái tóc đen tung bay trong không trung…

Trong động

tác dịu dàng nhất của anh, cô cảm nhận được tính đàn hồi của phím đàn,

cũng nghe rõ những âm thanh với tiết tấu rối loạn, đó là một hình thức

nghệ thuật đặc biết, là bản hòa tấu hòa hợp nhất của họ…

Anh nói: “Đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau… Bởi vì câu nói này của em, anh đã

đi tìm em suốt bốn năm… Nếu như, lần sau, chúng ta gặp lại nhau, liệu em có trở thành bạn gái của anh không?”

Cô lắc đầu, họ sẽ không thể gặp lại nhau một lần nữa.

Một bộ phận nào đó trên cơ thể anh bỗng nhiên rút ra, rồi ngay lập tức lại

dấn sâu vào bên trong, động tác nhanh gọn dứt khoát đến nỗi không thể

kháng cự được, dường như muốn dồn hết sức lực để xuyên thủng sự cố thủ

trong lòng cô…

Cô cắn chặt răng, ngón tay níu chặt lấy phím đàn phía dưới…

Anh tấn công một cách cuồng loạn, cô run rẩy đón nhận, khi sự mềm yếu đối

đầu với sự rắn rỏi, khi ngọn lửa nóng bỏng gặp phải nguồn nước lạnh, báo trước những nhịp yêu ăn khớp bay bổng lãng mạn.

Đêm hôm đó, hơi

thở đứt đoạn đan xen nhau, tiếng rên rỉ, tiếng tấn công, kết hợp với

những âm thanh trầm bổng của cây đàn, đó là sự lãng mạn, cũng là nỗi đau đớn.

Cô không biết liệu anh có quên được không, còn cô, đó là một khúc nhạc mà suốt đời này, cô không thể nào quên được.

Khi tất cả kết thúc, Mộc Mộc lôi tấm thẻ tín dụng từ trong túi ra, dùng hai tay đưa tới trước mặt anh. “Cái này trả lại cho anh, trong này còn bốn

mươi vạn đồng.”

“Bốn mươi vạn?” Anh sững sờ nhìn cô, biểu hiện trên khuôn mặt thật khó có thể hình dung nổi.

“Đây là tiền của anh, em đã trả cho anh rồi


XtGem Forum catalog