Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325151

Bình chọn: 8.5.00/10/515 lượt.

nói câu gì, hạ cửa kính xe xuống một chút, hở ra

một khe hở nhỏ, để hơi lạnh từ bên ngoài thổi tan cảm giác chóng mặt của cô.

Rõ ràng là một chặng đường rất dài, chớp mắt một cái đã tới điểm cần tới.

Cánh cổng lớn bạc màu của Học viện Âm nhạc đã xuất hiện, bầu trời âm u,

dường như đang ngưng tụ vô số những hạt bụi nhỏ, bao trùm khắp mặt đất.

Mộc Mộc đưa mắt nhìn Trác Siêu Việt lần cuối, anh lảng tránh ánh mắt của

cô, không có biểu hiện gì, chỉ có bàn tay đang nắm vào khóa kéo của cửa

xe là nắm chặt lại, mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.

Thế nào là sự ly biệt đau đớn nhất?

Không có đối thoại, không có nước mắt, thậm chí không có cả sự giao lưu bằng

ánh mắt. chỉ có tiếng thở không đều đặn trong không trung, chứng minh sự lưu luyến trong lòng nhau.

Mộc Mộc khe khẽ mỉm cười, chỉ là một nụ cười mỉm, tất cả đều đã kết thúc rồi.

“Cảm ơn!” Mộc Mộc đón lấy va li hành lý mà Trác Siêu Nhiên đưa cho cô, rảo

nhanh từng bước về phía cổng lớn, không nói “Tạm biệt”, cũng không dừng

bước.

Khi cô nghe thấy tiếng nổ khởi động xe phía sau lưng, quay

đầu lại muốn nhìn Trác Siêu Việt thêm một chút, chiếc xe đã biến mất

rồi, chỉ còn lưu lại mùi khói xe nhức mũi, mãi không chịu tan biến- mùi

vị đó, trong mỗi giấc mơ vào đêm khuya, đều lởn vởn trước khứu giác của

cô.

Ngẩng mặt lên, cô cố gắng bước về phía trước.

Sự việc đã tới ngày hôm nay, cô không quay đầu lại được nữa, bắt buộc phải quên đi tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới.

Về đến phòng ký túc xá, đám bạn cùng phòng vừa nhìn thấy cô bước vào, đều rất ngạc nhiên.

“Mộc Mộc, cậu về từ khi nào vậy? Mấy ngày vừa rồi cậu đi đâu thế?”

“Đi đến một thành phố khác với bạn.”

“Bạn trai à?”

Cô cười trừ một tiếng, không phủ nhận, ngồi xổm xuống nền nhà mở va li ra.

“Hạnh phúc quá!” Đám bạn cùng phòng lập tức truy hỏi xem cô đã đi đâu, có phải đã rất vui không với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Mộc Mộc đang không biết phải trả lời thế nào, một cô bạn vốn không thích cô cho lắm, lạnh lung liếc nhìn cô một cái, nói: “Mấy hôm trước, thầy giáo chủ nhiệm đã tới tìm cậu, dặn cậu khi nào quay về thì tới gặp thầy ấy.”

Mộc Mộc không hề lưu tâm, dù sao cô cũng đã chuẩn bị thôi học, việc trốn

học đối với cô đã không còn trở nên quan trọng nữa rồi. Nhưng nghĩ đến

chuyện nếu cô còn ở lại trong phòng ký túc, sẽ bị đám bạn cùng phòng

thẩm vấn điên cuồng, cô thà rằng đến để nghe những lời trách mắng của

thầy giáo chủ nhiệm còn hơn.

Sau khi thu dọn qua quýt hành lý, Mộc Mộc tới văn phòng của thầy giáo chủ nhiệm.

Vừa bước vào phòng làm việc của thẩy chủ nhiệm, thầy giáo không những k phê bình cô, còn hỏi thăm cô một cách rất quan tâm, hỏi cô có cần ông giúp

đỡ gì không.

Mộc Mộc khe khẽ nhìn về phía cửa kính, trong đó

phản chiếu rõ hình ảnh của cô, sắc mặt trắng nhợt, quầng mắt thâm đen

một cách đáng sợ, mái tóc đen rối bù dính bết lên khuôn mặt…

Cô vội vàng vuốt vuốt lại mái tóc, “Em không sao, thầy tìm em có việc gì không ạ?”

Thầy chủ nhiệm trịnh trọng lôi từ trong ngăn bàn ra một phong bì giấy màu

vàng, đặt lên trên bàn làm việc, bên trên có đóng dấu của phòng giáo vụ, rất đỏ, rất trang nghiêm.

Cô mở tập hồ sơ trên bàn ra, bên trong có rất nhiều tài liệu nói về việc đi du học ở Nga, trong đó có một tờ

giấy trắng muốt, trên đó có chữ ký như rồng bay phượng múa của thầy hiệu trưởng, còn ở dòng đề cử học sinh đi du học, lịa viết rõ: Tô Mộc Mộc.

Không kịp đọc những dòng chữ thừa thãi phía sau, tờ giấy đó bỗng nhiên rơi

xuống từ kẽ tay cô. Cô bịt miệng lại, cố gắng nuốt tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt vẫn lã chã rơi xuống không thể kìm nén.

Hóa ra anh sớm

đã có sự sắp đặt từ trước, để cô có một tương lai tốt đẹp, để Trác Siêu

Nhiên có thể giải tỏa nút thắt trong lòng, anh tự nguyện đưa cô đi học

nhạc ở nước Nga xa xôi.

Anh tin rằng thời gain bốn năm sẽ không thay đổi tình yêu của họ, sẽ chỉ xóa nhòa lòng căm hận của Trác Siêu Nhiên.

Anh tin rằng chỉ cần cô đồng ý cho anh thêm bốn năm nữa, anh sẽ mang lại cho cô một tương lai hạnh phúc.

Còn cô đã làm được điều gì cho anh?

Cô hoàn toàn không xứng đáng để anh phải lao tâm khổ tứ như vậy.

Trác Siêu Việt, thầm gọi tên anh, trái tim cô đau như dao cắt.

Cầm tập hồ sơ bước ra khỏi phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, Mộc Mộc cảm

thấy sức lực trong người cô đều đã bị rút hết, cơ thể bỗng trở nên nhẹ

bỗng.

Cô lấy điện thoại di động ra, ngây người đứng nhìn, cô

không biết mình có nên gọi điện cho anh không, những lời nói đoạn tuyệt

cô cũng đã nói hết rồi, bây giờ gọi điện còn có thể nói điều gì nữa đây? Thảo luận lại một chút với anh về mối quan hệ của họ, hỏi anh xem có

đồng ý chờ đợi cô thêm bốn năm nữa, chờ đợi cô trở về?

Góc cạnh cứng rắn của điện thoại khiến bàn tay cô nhói đau, cuối cùng cô

gập điện thoại lại, do dự một lát, rồi lại mở ra, hêt lần này tới lần

khác,không thể hạ quyết tâm được. Cho tới khi cô vô tình ấn vào phím

chức năng, bỗng nhiên phát hiện ra trong điện thoại di động của cô có

thêm rất nhiều khúc nhạc mới, đều là những ca khúc rất tươi vui, còn

khúc nhạc ‘Gió mang ký ức thổi thành những


Insane