
cánh hoa’ đã bị xóa bỏ rồi.
Cô cắm tai nghe vào, nghe hết bài này tới bài khác, mỗi ca khúc đều xúc động, nồng nhiệt, giống như tình yêu của anh…
Nghe mãi, nghe mãi, từng cảnh tượng khác nhau không ngừng hiện lên trong
đầu, cô ấn nút tiếp theo, lại thêm một ca khúc nữa, liên tiếp mãi không
thôi.
Họ cùng nhau đi dạo trên quảng trường giữa phố…
Cùng lặng lẽ ngắm phong cảnh trong quán cà phê…
Hát những bản tình ca trong quán Karaoke thâu đêm, nâng ly chúc mừng…
Còn nữa, họ ngồi tựa vai nhau trên giường, cùng nói chuyện tới khi trời sáng…
Còn nữa, cô dựa vào lòng anh ngắm mặt trời mọc, ánh mặt trời ấm áp xua tan
nỗi giá lạnh của mùa đông, anh hỏi cô: “Em sẽ nhớ anh chứ?”
Cô nói: “Vâng.”
“Khi nhớ tới anh, hãy ăn thật nhiều, ngủ thật nhiều, chơi thật nhiều. hãy
nhớ rằng, cho dù làm bất cứ điều gì, phải khiến bản thân mình cảm thấy
vui vẻ…”
Cô không nói được một câu nào nữa, cắn răng lại, gật đầu thật mạnh.
Cô không biết con đường tương lai đang chờ đợi cô là gì, nhưng cô sẽ sống
thật tốt, để bản thân mình vui vẻ- vì bản thân mình, cũng là bởi vì anh!
Qua một đêm suy nghĩ thấu đáo, Mộc Mộc cuối cùng đã quyết định. Sáng sớm
hôm sau, cô tới bệnh viện thăm bác trai, sau đó tới văn phòng luật sư
của Kiều Nghi Kiệt, cuối cùng tới gặp Bạch Lộ và mọi người trong nhóm
nhạc, lần lượt chào từ biệt mọi người.
Sau đó, cô ném điện thoại
cũ đi, cầm lấy tấm vé tàu hỏa mà cô đã đặt từ trước, bước chân lên tàu
để ra đi. Đoàn tàu rầm rập lao về phía trước, hướng tới vùng đất yên
tĩnh thuần khiết nhất của Trung Quốc, đó chính là… sự lựa chọn của cô.
Khi chia tay, Bạch Lộ đã khuyên cô, “Đi du học đi, Trác Siêu Việt đã thu
xếp để em ra nước ngoài, điều đó có nghĩa là anh ấy nguyện sẽ chờ em trở về. Anh ấy thật sự yêu em, ở bên anh ấy, em mới có được hạnh phúc!”
Cô lắc đầu, “Anh ấy đã phải trả giá quá nhiều vì em rồi, em không muốn anh ấy phải làm bất cứ chuyện gì vì em nữa.”
Cô đã không còn là một cô bé mười bảy tuổi, chỉ biết mơ màng bất lực chờ
đợi có người thay đổi vận mệnh của cô, có thể bảo vệ được cô, giải cứu
cô. Cô của bây giờ, đã hiểu rất sâu sắc về một đạo lý: Con người chỉ có
thể dựa vào bản thân mình, bản thân mình phải đối diện với thực tế tàn
khốc, bản thân mình cũng phải tự tìm kiếm đường đi trong tương lai.
Mỗi một giai đoạn trong đời người đều có những giấc mơ khác nhau, giờ đây,
giấc mơ lớn nhất của cô chính là có một ngày họ vô tình gặp lại nhau, Tô Mộc Mộc của khi đó sẽ không làm anh thất vọng. Hội trường của buổi biểu diễn từ thiện quy mô nhỏ,mặc dù không xa hoa, nhưng vô cùng tao nhã.
Hoa tươi, nến trắng, rượu vang đỏ, nơi đâu cũng dán đầy những nhãn hàng của xã hội thượng lưu.
Tiếng đàn dương cầm uyển chuyển ngọt ngào dần dần mất đi, chùm tia sáng dần
dần tan biến, Mộc Mộc kéo tà váy dài đứng lên, khe khẽ mỉm cười, cúi sâu người xuống, ánh mắt bình thản lướt qua số đông khán giả trong trang
phục quần áo chỉnh tề dưới sân khấu, lui vào hậu trường trong tiếng vỗ
tay cổ vũ.
Mộc Mộc vừa lui vào hậu trường, một cô gái có nước da
ngăm đen bước tới, lịch sự giơ tấm danh thiếp ra, “Cô Tô, chào cô, tôi
là Diêu Kính, phóng viên của nhật báo XX, chúng tôi muốn mời cô tham dự
một buổi phỏng vấn, xin hỏi, thời gian nào sẽ phù hợp với cô?”
Mộc
Mộc mỉm cười, đang muốn tìm một lý do để từ chối, cô phóng viên họ Diêu , chắc đã có sự chuẩn bị từ trước, lập tức nói luôn: “Cô yên tâm, chúng
tôi đảm bảo sẽ không đăng ảnh của cô, cả bài phỏng vấn sẽ dùng tên tiếng Tạng là Tang Cát của cô… Hơn nữa, chúng tôi sẽ tập trung vào việc đưa
thông tin về cuộc sống của cô ở trường học, để càng nhiều người hảo tâm
hiểu về sự gian khổ của các thầy cô giáo ở vùng núi hẻo lánh.”
Nói như vậy, trường học sẽ vì thế mà nhận được thêm nhiều khoản tiền quyên góp từ thiện.
Nghĩ tới việc trường học đang cần phải sửa gấp mái nhà của phòng học, Mộc
Mộc liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh,: “Phóng viên
Diêu, mời cô ngồi. Tôi có ba mươi phút rảnh rỗi.”
“Cảm ơn!” Cô
phóng viên họ Diêu vội vàng lấy máy ghi âm và sổ ghi chép ra, bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Tang Cát, chào cô! Xin hỏi cô là người vùng nào?”
“Một nơi bốn mùa rõ ràng, non xanh nước biếc”
Thấy Mộc Mộc có ý muốn né tránh câu trả lời, cô phóng viên họ Diêu cũng
không truy hỏi nữa. “Vậy tại sao cô lại tới Tây Tạng? Tại sao lại quyết
định trở thành một cô giáo ở miền núi?”
Mộc Mộc cúi đầu, chỉnh
sửa lại vạt váy trên đầu gối, có một số chuyện cũ cũng như những nếp gấp ở vạt váy, bị kim chỉ may chặt lại, dù thế nào cũng không vuốt phẳng
được, vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn sẽ không nhớ lại.
“Bởi vì tôi đọc được một bài báo trên tạp chí, biết được ở vùng miền núi Tây Tạng
có một thôn bản không có giáo viên tiểu học, bọn trẻ rất đáng thương…
Tôi hy vọng có thể làm một điều gì đó giúp chúng. Không ngờ tôi vừa tới
trường học, hiệu trưởng liền giống như vừa gặp một vị cứu tinh, không
hỏi han kỹ lưỡng gì cả, kéo thẳng tôi vào lớp học, giới thiệu với bọn
trẻ rằng tôi là cô giáo mới của chúng.”
Nhớ lại cảnh tượng đó, Mộc Mộc