
vẫn cảm khái muôn phần.
Trong tưởng tượng của cô, Sát Nhã là một mảnh đất thuần khiết nhất trong thời đại không nơi đâu là không phổ cập thông tin như bây giờ, thảo nguyên
xanh mênh mông bao la, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, mây
trắng lững lờ trôi, bầu không khí mang đến cho người ta hương thơm thấm
vào tận gan ruột.
Hóa ra, Sát Nhã không chỉ cho phong cảnh tươi
đẹp, còn có cả những phòng học bốn bề lộng gió, bàn ghế được ghép lại từ những mảnh gỗ cao thấp không đều nhau, từng khuôn mặt thơ dạn dày sương gió nhưng lại ngây thơ thuần khiết không chút tì vết.
Trong giây lát, cô đã thực sự xúc động, quyết định sẽ ở lại. Những ngày tháng sau
đó, cô tận tình dạy đám trẻ tất cả các bài học, bao gồm cả âm nhạc, mỹ
thuật, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ cho chúng.
Sau đó, cô còn
đem bán tất cả mọi thứ có giá trị trên người mình, cộng thêm chút tiền
tích góp vốn không nhiều, mới tạm đủ tiền mua một cánh cửa sổ mới cho
trường học, người trong thôn tất cả đều tới giúp nhà trường thay cánh
cửa.
Khi cuộc sống không có gì, con người mới cảm nhận được một
cách sâu sắc giá trị của sự đầy đủ về tinh thần, cô đã đem lòng yêu mến
mảnh đất này, yêu mến ngôi trường vô cùng tồi tàn, rách nát này.
“Cô đã sống đó bao lâu rồi? Có bao giờ cảm thấy cuộc sống quá khó khăn,
muốn ra đi không?” Câu hỏi của cô phóng viên họ Diêu đã gợi lại sự chú ý của cô.
“Hơn hai năm rồi. Những ngày tháng còn khốn khổ hơn cuộc sống ở đây, tôi cũng đã từng thử qua.” So với địa ngục nhân gian thực
sự, nơi đây vẫn còn là thiên đường. “Tuy nhiên, đối với bọn trẻ mà nói,
cuộc sống quả thực rất khó khăn…”
Nói chuyện một hồi về cuộc sống ở trường học, cô phóng viên họ Diêu lại chuyển sang chủ đề khác: “Nghe
nói cô là đệ tử thân thiết duy nhất của Thân tiên sinh, mọi người đều
rất hiếu kỳ về quá trình trưởng thành của cô, cô có thể giới thiệu sơ
qua hai người đã quen biết nhau như thế nào không?”
Cô phóng viên họ Diêu lại nhắc tới nhân vật tên tuổi Thân Dịch Thiên, Mộc Mộc cũng
không cảm thấy bất ngờ, bởi vì đây là một thiên tài được công nhận trong giới âm nhạc nhưng từ trước đến nay thường rất kín tiếng, không hay lộ
diện, chưa từng xuất hiện ở những nơi công cộng, báo giới đương nhiên là rất có hứng thú với ông.
Mộc Mộc do dự một lát, “Tôi nghĩ chắc
mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải là học sinh của thầy Thân. Hai
chúng tôi chỉ là tương đối thân quen mà thôi, bởi vì ông thường xuyên
tới trường học của chúng tôi dạy nhạc, quyên tặng đồ đạc.”
“Hiểu
nhầm? Nhưng lần trước, khi cô tham gia cuộc thi đàn piano, Thân tiên
sinh đã đích thân tới nghe cô biểu diễn, còn giới thiệu với hội đồng
thẩm định rằng cô là học trò của ông ấy.”
Nhắc tới chuyện này,
Mộc Mộc vẫn còn cảm thấy hờn giận, bậc cao niên đó đã cầm tờ quảng cáo
cuộc thi đàn piano tới tìm cô, cố gắng thuyết phục cô tham gia, cô không nỡ từ chối ông, mới miễn cưỡng tham gia thử, không ngờ sau khi cuộc thi kết thúc, ông đưa cô đi giới thiệu khắp nơi, giống như đang trưng bày
báu vật vậy.
Thấy vẻ mặt quan sát một cách chăm chú của cô phóng
viên họ Diêu, chờ đợi câu trả lời của cô, Mộc Mộc mỉm cười. “ Ồ, vậy thì lần sau có cơ hội gặp lại ông ấy, tôi sẽ hỏi thử xem ông ấy có đồng ý
nhận tôi làm học sinh không. Nếu ông ấy đồng ý, tôi nhất định phải chân
trọng cơ hội bái sư học nghệ này.”
Cô phóng viên họ Diêu đang
định nói câu gì đó, Mộc Mộc nghe thấy người phụ trách buổi biểu diễn từ
thiện đang gọi cô, thấy thời gian cũng đã gần nửa giờ đồng hồ rồi, “Xin
lỗi, tôi có chút việc, lần sau có cơ hội nói chuyện tiếp nhé!”
“Vâng, cảm ơn cô!”
Đến gặp người phụ trách, ký tên nhận số tiền và đồ dùng quyên góp cho
trường học, xác nhận thời gian giao hàng, Mộc Mộc vội vàng thay quần áo, rời khỏi hội trường, đón xe khách để trở về Sát Nhã.
Trên con
đường núi gập ghềnh, Mộc Mộc cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, những cành lá non
mơn mởn thoát ra khỏi vỏ bọc sần sùi, đâm chồi nảy lộc trên cành cây,
một dải trong mát, những mặt hồ hoặc to hoặc nhỏ nằm rải rác trên cao
nguyên sâu thẳm, trông giống như nhứng giọt nước mắt của ông trời, kết
tụ lại nỗi thê lương của nhân gian.
Lại một năm nữa trôi qua,
thời gian hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm giống như đang rút sợi nhà tơ,
cứ lặng lẽ tan biến đi trên mảnh đất Sát Nhã mênh mông bao la này.
Nỗi nhớ đã không còn đau tới mức xé rách tâm can như vậy nữa rồi, không còn là giọt nước mắt thấm ướt gối, cũng không còn là những đêm khuya không
ngủ, ngửa cổ lên nhìn bầu trời sao bao la.
Thứ còn lại, chỉ là một nỗi lo lắng, muốn được biết anh có gặp được một người con gái biết yêu anh không?
Anh và Trác Siêu Nhiên liệu đã hòa hợp như trước đây chưa?
Anh ấy có còn nhớ tới cô không?
Nhưng cô không dám dò hỏi, sợ rằng chỉ một chút thông tin liên quan tới anh,
sẽ khiến cô không thể kiềm chế nổi ý muốn được gặp anh.
Một hơi nóng phả ra từ chỗ ngồi xuống bên cạnh, Mộc Mộc cảm giác được có
người đang ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng cô không để ý, vẫn tiếp tục
nhìn ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
“Lại nhớ tới cậu ấy rồi à?”
Mộ