Ring ring
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325180

Bình chọn: 10.00/10/518 lượt.

câu gì đó, lại bị một người vội vội vàng vàng chạy

vào trong cửa hiệu ngắt lời. “Thân tiên sinh, tôi đi tìm ông lâu lắm

rồi, sao ông lại ở đây thế, đã ba giờ chiều rồi, buổi tối ông còn có

buổi hòa nhạc nữa đấy.” Người đàn ông sốt sắng chỉ tay vào đồng hồ.

Ông già không hề vội vàng, chậm rãi đặt bàn nhạc lên giá đàn.

“Thân tiên sinh?”

“Vội gì chứ? Không kịp thì không đi nữa.”

“Hả?” Người đàn ông càng lo lắng, liên tục lau mồ hôi trên trán.

Thấy tình hình như vậy, Mộc Mộc đứng lên, mỉm cười nói: “Bác đã có chuyện

quan trọng như vậy, bác hãy đi đi, hôm khác cháu sẽ chơi đàn cho bác

nghe.”

“Tôi không có việc gì quan trọng cả, chúng ta tiếp tục nói chuyện. Cô tên là gì?”

“Tang Cát.”

“Tang Cát? Ý nghĩa của sự giác ngộ… Một cái tên rất lý thú. Ồ, tôi là Thân Dịch Thiên…”

Mộc Mộc kinh ngạc tới nỗi không thể khép miệng lại được, cô có nằm mơ cũng

không thể ngờ rằng người đang đứng trước mặt cô chính là thần tượng mà

cô từng sùng bái nhất, nhà soạn nhạc nổi tiếng Thân Dịch Thiên! Cô càng

không thể ngờ rằng, cô lại có cơ hội được cùng ông thể hiện những bản

nhạc do chính ông sáng tác.

Mộc Mộc đang đắm chìm trong ký ức

khiến cô xúc động cho tới tận bây giờ, tiếng phanh gấp chói tai xe khách vang lên, cô lao người đâm thẳng vào lưng ghế dựa chỗ ngồi phía trước.

Hóa ra, một chiếc xe địa hình rẽ đột ngột, chắn ngay trước mặt chiếc xe khách, tài xế lái xe khách không thể không phanh gấp.

Trong tiếng lầm rầm nguyền rủa bằng ngôn ngữ Tạng của người tài xế, Mộc Mộc ôm chiếc mũi đau buốt ngẩng đầu lên.

Một bóng người nhanh chóng bước lên xe khách.

Khuôn mặt đó, cho dù cô đã cố gắng quên đi như thế nào,nó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.

Vẻ sâu sắc trên khuôn mặt, khoe môi mím lại thành một đường cong, còn cả

những đường nét thể hiện rõ sự cương nghị của đàn ông, chính là khuôn

mặt mà cô đã mơ tới không biết bao nhiêu lần…

Chỉ đáng tiếc, đó lại không phải là người mà cô chờ đợi, chỉ là một người khác có ngoại hình giống hệt với anh mà thôi.

Trước đây, cô oán hận rằng trên thế gian này không nên có hai khuôn mặt giống hệt nhau như vậy, còn lúc này, Mộc Mộc lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc,

bởi vì cô có thể thông qua khuôn mặt này, nhìn thấy hình bóng của Trác

Siêu Việt.

Cô gắng hết sức mở to mắt, tham lam nhìn ngắm

người trước mặt, lo sợ rằng nếu chớp mắt một cái, người trước mặt cũng

sẽ trở thành hư ảo, cô sẽ không có cơ hội thông qua khuôn mặt này để

kiếm tìm hình bóng đó nữa.

Đã hai năm không gặp, Trác Siêu Nhiên

thay đổi rất nhiều, nắng gió của cao nguyên khiến khuôn mặt anh trở nên

tang thương và hao gầy, khuôn miệng có thêm hàng ria mép, ánh mắt cũng

trở nên sâu sắc hơn khiến cô không thể hiểu được, không còn vẻ trong

sáng như lần đầu gặp gỡ nữa.

“Ban nãy anh cứ nghĩ rằng mình đã

nhìn nhầm người, không ngờ em ở lại ở đây.” Trác Siêu Nhiên chầm chậm

nói, ngữ điệu cũng nhuốm đầy nắng gió khắc nghiệt của cao nguyên Thanh

Tạng.

Mộc Mộc cố gắng kìm nén cảm giác đau buốt cay cay nơi sống

mũi, cố gắng mở một nụ cười, “Đã hai năm không gặp rồi, anh có khỏe

không?”

Trác Siêu Nhiên không trả lời, quay mặt nhìn mọi người trên xe.

Không gian huyền náo vài giây trước đó trên xe khách bỗng rơi vào trạng thái

yên lặng, mỗi người, bao gồm cả Thân Dịch Thiên, đều nín thở, dường như

đang chờ đợi một màn kịch hai người yêu nhau lâu ngày gặp lại.

Xem ra, đây không phải là địa điểm lý tưởng để thổ lộ tâm can.

Trác Siêu Nhiên nhanh chóng đưa ra quyết định, kéo tay Mộc Mộc, lôi cô xuống xe.

Điều khiến Mộc Mộc càng bất ngờ hơn nữa, đó là Trác Siêu Nhiên không chỉ đi

một mình, còn có một cô gái đang đứng đợi anh ở bên cạnh xe khách, cô

gái đó trông rất thanh tú nho nhã, tươi trẻ như một búp sen mới nở sau

cơn mưa.

Thấy Trác Siêu Nhiên kéo Mộc Mộc xuống xe, cô gái chạy lại đón, trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ căng thẳng.

Thấy Trác Siêu Nhiên giới thiệu: “Cô ấy là Tiểu Thường, bạn gái của anh.”

“Chào cô!” Mộc Mộc mỉm cười đưa tay ra. Anh cuối cùng cũng đã gặp được một

người con gái phù hợp với anh, trái tim căng tức của Mộc Mộc bỗng cảm

thấy thoải mái, sự áy náy day dứt trong lòng đã được giải tỏa.

“Cô ấy là Mộc Mộc…” Trác Siêu Nhiên dừng laị một chút, dường như đang do dự không biết nên định vị mối quan hệ giữa họ như thế nào.

Tiểu Thường nhận ra vẻ khó xử của anh, thay anh nói nốt câu cuối, “Là bạn gái cũ của anh ư?”

Gió hôm nay giường như thổi mạnh hơn thường ngày, có thể khiến con người ta hóa thạch ngay trong chốc lát.

Mộc Mộc cảm giác bản thân mình đã bị hóa thạch rồi, biểu hiện trên khuôn mặt cô trở nên cứng đờ, không thể biến hóa được.

“Ờ!” Trác Siêu Nhiên bối rối hắng giọng, “Ừm, trên thực tế, mối quan hệ giữa cô ấy và em trai của anh gần gũi hơn một chút.”

Cách giải thích không rõ ràng này lại rất có hiệu quả, vẻ căng thẳng trên

khuôn mặt của Tiểu Thường đã tan biến đi một chút, nhưng lại thêm vài

phần nghi hoặc. “Em trai anh? Họ?”

“Hai năm qua…Siêu Việt vẫn luôn đi tìm cô ấy.”

Anh vẫn luôn đi tìm cô? Điều đó có nghĩa là gì?

Mộc Mộc trong chốc lát có cảm giác nhói đau nh