
ng hò reo của bọn trẻ, đống lửa lớn đã được nhóm lên.
Tối hôm đó, Mộc Mộc và Trác Siêu Nhiên ngồi quanh đống lửa nướng thịt, uống rượu, trò chuyện nói về cuộc sống của họ trong hai năm qua, nói tới
chuyện phong thổ nhân tình ở vùng đất Tây Tạng.
Tây Tạng quả là
mảnh đất tĩnh lặng, mặc dù dáng vẻ của họ đã trở nên tang thương hơn,
nhưng nỗi u ám vốn chất chứa đầy trong lòng họ dường như đã được dải đất tĩnh lặng này gột rửa sạch sẽ, có được vẻ tự nhiên khi ngồi bên nhau.
Họ giống như những người bạn lâu ngày gặp lại, hoặc yên lặng, hoặc nói
chuyện, đều rât thoải mái tự tại như vậy.
Bất giác, họ lại nói tới Tiểu Thường- bạn gái Trác Siêu Nhiên.
“Cô ấy và em hoàn toàn không giống nhau, cô ấy giống như ánh mặt trời…”
Nhắc tới Tiểu Thường, đáy mắt của Trác Siêu Nhiên toát lên vẻ dịu dàng,
Mộc Mộc bất giác ngây người ra nhìn ngắm, bởi vì thông qua ánh mắt của
anh, cô dường như đã nhìn thấy một người khác, cũng có đôi mắt như vậy,
cũng dịu dàng như vậy…
“Em đang nhìn…anh đấy à?” Trác Siêu Nhiên mỉm cười hỏi, giọng điệu như vừa bừng tỉnh.
Mộc Mộc vội vàng thu ánh mắt lại, yên lặng uống trà, khẽ nhấp một ngụm rượu nóng, nhưng lại bị rượu làm bỏng cả đầu lưỡi.
Trác Siêu Nhiên không kìm nén được, bật cười, Mộc Mộc vừa lè lưỡi, vừa cười
với anh, hai người dường như không có khoảng cách, mối quan hệ đó không
giống người yêu, mà giống những người bạn.
Cười một lát, hai người bất giác yên lặng, Trác Siêu Nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt bỗng hiện lên một chút thương cảm.
“Cậu ấy đến rồi, đến từ trưa hôm nay.”
Mộc Mộc căng thẳng đến nỗi nắm chặt bàn tay phải, vết thương còn chưa liền miệng, bỗng lại rỉ máu.
Thời gian dù có thể khiến vết thương không còn rỉ máu, nhưng cũng không thể
nào khiến nó liền miệng lại được, cho dù bất cứ lúc nào chạm phải nó,
đều có thể không ngừng rỉ máu.
Cô cắn chặt đôi môi, sợ rằng
nếu không cắn chặt lại sẽ buột miệng hỏi: Anh ấy có khỏe không? Sống có
tốt không? Đã có bạn gái chưa?
Cô biết mình không nên hỏi.
Trác Siêu Nhiên dường như biết đọc ngôn ngữ của trái tim, nhìn thấu tâm sựu
của cô. “Anh đi Tây Tạng chưa lâu, cậu ấy liền tới Siberia làm ăn…Cũng
lâu rồi anh chưa gặp lại cậu ấy.”
Mộc Mộc cố gắng kìm nén nỗi
khát khao thôi thúc trong lòng, yên lặng nghe anh nói, cô thậm chí nín
thở, sợ rằng hơi thở sẽ làm gián đoạn lời nói của anh.
“Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn, trầm tư hơn, cũng ít nói hơn…”
Trác Siêu Nhiên dừng lại một chút, cười đau khổ, nói tiếp: “Bọn anh mới
hơn một năm không gặp, mà như đã mười mấy năm, gặp rồi chẳng biết nói gì cả.”
“Anh ấy… đến một mình sao?” Lời nói vừa buột khỏi miệng, cô đã hối hận, điều này chẳng có liên quan gì tới cô cả, nhưng cô lại bức
thiết rất muốn biết đáp án.
“Không, cậu ấy dẫn theo một cô gái Nga.”
Mộc Mộc hít liền mấy hơi thật sâu, vẫn cảm thấy bị thiếu dưỡng khí, lại
uống một ngụm rượu lớn, rượu nóng, lạ nghẹn nơi cổ họng, khiến cô ho dữ
dội.
Trác Siêu Nhiên vỗ mạnh vào lưng cô, “Đó chẳng phải là kết quả mà em mong muốn hay sao?”
Cô gật đầu thật mạnh, nhưng nhịp tim càng lúc càng nặng nề.
Hóa ra, khi thật sự đối diện, lại đau đớn như vậy.
“Vì vậy, anh không nói với cậu ấy rằng em đang ở dây.”
“Ừm, cảm ơn.”
Trác Siêu Nhiên lấy một tấm thiệp mời ra, đặt vào trong tay cô, ngày tháng
trên đó được viết là ngày mai. “Em có thể không đến, anh không miễn
cưỡng.”
Cô ngửa cổ lên, cả cốc rượu nóng chảy ngược vào cổ họng cô, biến thành giọt lệ trào ra từ khóe mắt.
Đây không phải là kết cục mà cô mong muốn, không phải!
Đêm dài trong cuộc đời cuối cùng đã trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Mộc ngồi lên chiếc xe mà Trác Siêu Nhiên cử tới để đón cô vào thành phố.
Lễ đính hôn được tổ chức ở một khách sạn nhỏ cạnh doanh trại nơi Trác Siêu Nhiên đóng quân, diện tích hội trường không lớn lắm, nhưng trang hoàng
rất hoành tráng, tràn đầy nét văn hóa của dân tộc Tây Tạng.
Mộc
Mộc vừa bước xuống xe, từ xa đã nhìn thấy bà Trác đang đứng tiếp khách
bên ngoài cổng, dung mạo của bà vẫn cao quý như vậy. Bà mỉm cười chào
hỏi quan khách, thời gian vẫn không hề lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn
mặt bà, sợi dây chuyền màu xanh ngọc càng tăng thêm phần nho nhã.
Trong lúc liếc mắt, bà đã nhìn thấy Mộc Mộc, thần sắc hơi sững lại một chút,
nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên, xem ra Trác Siêu Nhiên đã nói trước với bà điều đó rồi.
Chần chừ vài giây, bà Trác rầu rĩ kéo người đàn
ông bên cạnh mình, ghé sát tai ông nói mấy câu. Mộc Mộc bấy giờ mới để ý thấy người đàn ông đó có nét rất giống với các đường nét trên khuôn mặt của Trác Siêu Nhiên và Trác Siêu Việt, khí chất thì lại giống Trác Siêu Việt tám phần, vẻ ngang ngược được thể hiện ra ngoài, chỉ là có vẻ từng trải và thâm trầm hơn anh mà thôi.
Người đàn ông ngước mắt nhìn về phía Mộc Mộc, khe khẽ gật đầu với cô, ông không cười, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ hiền từ.
Mộc Mộc do dự bước lại gần, “Cháu chào hai bác.”
Thấy ông nghiêng người nhường đường, tỏ ý mời cô vào, Mộc Mộc lập tức cúi chào, cúi đầu đi vào bên trong khách sạn.
Mộc Mộc đã từng hàng