
nghìn, hàng vạn lần tưởng tượng ra cách họ gặp lại
nhau, nhưng giờ đây, giây phút đó sắp tới rồi, cô lại không hề cảm thấy
vui vẻ, cảm giác như đang đi xuống vực sâu, mỗi một bước đều có thể ngã nhào tan xương nát thịt.
“Cứ như vậy nhé” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Là giọng của Trác Siêu Việt!
Mộc Mộc lập tức sững người lại, không nghĩ gì cả, quay ngay đầu lại.
Là anh, đúng là anh rồi, thế giới huyền ảo đã xuất hiện không biết bao
nhiêu lần trong giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực, dường như còn
huyền ảo hơn cả trong giấc mơ.
Anh gầy quá, cằm dưới hóp đi
nhiều. Khí chất của anh cũng thay đổi, đã mất đi vử hoạt bát ngang ngược tự cho là nhất trên đời, trở nên trầm tĩnh sâu sắc hơn, giống như lòng
biển sâu trong đêm đen, sâu đến mức không thể dò đoán được…
Thời
gian giống như một lưỡi dao sắc nhọn, tôi luyện anh trở thành một người
đàn ông có sức hấp dẫn hơn, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng được
gọt giũa một cách rõ ràng.
Trác Siêu Việt vừa cúp điện thoại, khe khẽ liếc mắt, ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng dài hơn cả mộ đời người.
Dáng vẻ của anh rõ ràng như vậy, rõ ràng tới mức có thể nhìn thấy vẻ kinh
ngạc, đờ đẫn không hề che đậy của anh, còn cả hình bóng của cô được phản chiếu trong cặp đồng tử màu nâu đậm của anh nữa.
Trước khi đến đây, cô đã cố ý trang điểm một chút, gò má trắng nhợt đã được
phủ thêm một lớp phấn hồng, đôi mắt long lanh, hàng lông mi dài cong
vút, mái tóc dài đen mượt đã được uốn cong. Cô mặc bộ lễ phục màu vàng
nhạt mà Trác Siêu Nhiên sai người mang tới, nhìn rất dịu dàng mềm mại,
cổ điển trang nhã.
Đáng tiếc, cô còn chưa kịp nhìn thấy nhiều hơn nữa, tầm mắt đã nhanh chóng bị nhòe đi, ngoài hơi nước ra cô không nhìn thấy gì nữa.
“Đã lâu không gặp.” Anh nói, chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại mang đầy vẻ tang thương.
“Em…” Cô muốn nói điều gì đó, mở miệng ra nhưng lại không thốt lên được. Cô
đang muốn thử lại một lần nữa, bỗng nhiên có một cô gái Nga khoảng hơn
hai mươi tuổi bước tới, thân mật níu lấy cánh tay của Trác Siêu Việt,
nói những câu tiếng Nga mà cô không hiểu nổi, Trác Siêu Việt trả lời cô
ấy, cô chỉ nghe hiểu một từ Roly, chắc đó là tên của cô gái đó.
Trác Siêu Việt quay lại nhìn lại, mỉm cười bình thản với Mộc Mộc, gật đầu chào, sau đó, đi lướt qua cô.
Khi Trác Siêu Việt đi ngang qua cô, cả thế giới dường như ngưng đọng lại, một luồng gió lạnh thổi vào trong trái tim cô…
Cô liếm liếm đôi môi khô nẻ, vội vàng tìm một chủ đề: “Bạn gái anh rất xinh.”
Cô không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm một chủ đề, vì muốn giữ anh đứng lại thêm lát, để cô có thể ngắm nhìn anh thêm một chút.
Bước chân của anh dừng lại một chút. “Không xinh đẹp bằng cô.”
Đó là một giọng nói đầy hờ hững, một lời nịnh bợ không chút thành ý,
nhưng, khi Mộc Mộc nghe được câu nói đó, lại cảm thấy ý nghĩa thật sâu
xa.
Trác Siêu Việt nhếch mép đầy mỉa mai, “Nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không ra đi mà không thèm từ biệt…”
Câu nói này là kiểu ăn nói điển hình của Trác Siêu Việt, gây đau đớn cho sợ dây thần kinh mềm yếu nhất của cô. Không sai, là do cô không buồn để ý
tới sự níu kéo của anh mà kiên quyết buông ta, thậm chí ra đi mà không
một lời từ biệt, sự việc tới ngày hôm nay, cô còn mong ước xa xôi gì
nữa?
Mong ước viển vông rằng anh sẽ đợi chờ cô? Mong ước xa xôi
rằng anh sẽ nói với cô rằng: “Anh tìm em rất lâu rồi, anh yêu em, đừng
rời xa anh nữa!” ư?
Cô dựa vào điều gì chứ?
Cô mỉm cười chua chát, khe khẽ quay người.
Những giọt nước mắt không kìm nén được rơi xuống, thấm sâu vào lớp bụi đất.
Cô hơi ngẩng đầu lên, rảo nhanh những bước chân trốn chạy.
Cô không hề hối hận.
Yêu anh không hối hận, rời xa anh cũng không hối hận, bởi vì những chùm
pháo hoa trong không trung ở khách sạn ngày hôm ấy đã làm chứng cho tình yêu của họ, mặc dù ngắn ngủi, nhưng chói sáng, rực rỡ.
Trong buổi lễ đính hôn lãng mạn, trong tiếng nhạc kinh điển của ca khúc ‘Câu
chuyện lãng mạn nhất’, Trác Siêu Nhiên khoác tay Tiểu Thường, đón nhận
lời chúc phúc của mọi người.
Khuôn mặt ai nấy đều tươi cười rạng
rỡ, không ai để ý thấy, ở một góc khuất, có một người đang len lén gạt
nước mắt, bước lên sân khấu, ngồi xuống bên cạnh cây đàn piano trắng
muốt.
Cho tới khi những âm thanh du dương vang lên, tiếng đàn
piano bay lượn khắp không gian như bong bóng xà phòng trong giấc mơ, sự
chú ý của mọi người mới chuyển dần về phía sân khấu, nhìn về phía bóng
dáng nhỏ bé bên cây dương cầm.
Tác phẩm ưng ý nhất của Thân Dịch
Thiên, kết hợp với sự biểu diễn xúc động nhất của Mộc Mộc, cho dù là một người không am hiểu gì về âm nhạc cũng có thể cảm nhận được một cảnh
tương đẹp đẽ hạnh phúc nhất, khóe môi sẽ bất giác nở nụ cười…
Duy chỉ một mình Trác Siêu Việt, đôi môi càng lúc càng mím chặt, đầu lông mày càn lúc càng xích lại gần nhau.
Ngồi sát bên cạnh, Trác Siêu Nhiên đặt tay lên vai anh, nghiêng người khẽ nói: “Đây là bản nhạc đẹp nhất mà anh từng được nghe.”
Trác Siêu Việt đáp lại anh bằng một ánh mắt lạnh lùng, “Anh gấp rút gọi e