
h khe khẽ ngước mắt, khóe môi cong lên hình vành cung, cô đều luống cuống không biết phải làm gì, lòng dạ rối như tơ vò…
Sau
hôm đó, Mộc Mộc vẫn sống cuộc sống sa đọa của mình: chơi đàn, uống các
loại rượu khác nhau do khách mang tới, vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn
tháo, rồi quay lại tiếp tục chơi đàn.
Nhưng cô không chán ghét lối sống này nữa, bởi vì người đàn ông ấy thường xuyên tới quán
rượu, lần nào cũng ngồi đúng vị trí đó, phần lớn thời gian đều chỉ có một
mình, ngồi suốt cả đêm mới đi, mỗi biểu hiện và động tác đều toát lên sự quyến rũ chết người.
Thỉnh thoảng, có gái đẹp đến bắt chuyện với anh, anh sẵn sàng tiếp chuyện họ đến hết đêm, họ gọi anh là “Trác”, cô
đoán rằng trong tên anh có thể có một chữ “Trác”, vì vậy, vào những đêm
khuya mất ngủ, cô thường dùng ngón tay vẽ tên anh lên tấm chăn…
Cô thừa nhận mình thích anh, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với anh. Đối với
cô, Trác như một giấc mơ không có thực, cô chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn
anh như vậy, chơi bản Exodus tặng anh, ngắm dáng vẻ lặng lẽ hút thuốc
của anh.
Cô biết anh đang nghe cô chơi đàn, cô còn biết anh thích nghe bản Exodus nhất, bởi vì mỗi lần cô chơi khúc nhạc có giai điệu
khoáng đạt này, anh đều châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc mong
manh sẽ sàng tan biến, ánh mắt anh nhìn xa xăm, tâm tư không biết đang
phiêu diêu tận nơi nào. Vì vậy, chỉ cần anh đến, cô nhất định sẽ chơi
bản nhạc này vài lần cho anh nghe. Nghĩ về anh, tiếng đàn dưới những
ngón tay cô không còn như một mặt nước ao tù phẳng lặng, những nốt nhạc
bay nhảy theo từng trạng thái cảm xúc khác nhau, hoặc mơ màng, hoặc buồn đau, hoặc do dự…
Tối nay, nếu không phải vì cô vừa uống một loại rượu rất mạnh, nếu không phải vì cô quá cần tiền, nếu không phải vì cô
chỉ còn lại một ngày cuối cùng… cô nhất định sẽ không tiếp cận anh,
nhưng, thế giới này không có giá như.
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Mộc
Mộc nắm chặt tay lại: “Tô Mộc Mộc, đây là cơ hội cuối cùng của mi, cho
dù thế nào cũng không được chùn bước!”
Vì không để bản thân có cơ hội chùn bước, cô đi tới góc khuất mà cô đã theo dõi từ lâu với tốc độ
nhanh nhất, đứng vững phía sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi. Hít thở
sâu ba lần, cô mới lấy hết dũng khí, cầm miếng lót dưới ly rượu của anh, viết lên đó một câu, rồi đặt xuống trước mắt anh: “Cho tôi vay năm vạn
đồng, muốn tôi làm gì cũng được.”
Người đàn ông liếc nhìn
miếng lót cốc, rồi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ lướt trên
mặt cô, sắc đỏ loang trong đáy mắt anh thành một dải đỏ ngầu.
Sau vài giây nhìn trực diện, lưng ghế bên quầy bar nhẹ nhàng xoay chuyển,
anh quay lại đối diện cô, khóe môi khẽ nhếch lên. “Ồ? Làm gì cũng được
ư?” Giọng nói của anh còn tuyệt vời hơn so với tưởng tượng của cô, âm
điệu khẽ khàng trầm bổng, mê hoặc lòng người hơn cả ánh mắt anh.
Để tăng thêm dũng khí, Mộc Mộc nâng ly rượu của anh lên, ngửa cổ uống cạn, sau đó gật đầu thật mạnh.
Anh bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy phần eo của cô, cô sững người lại, bị anh
kéo vào lòng. Khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở của anh có thể phả
lên môi cô, hơi rượu phảng phất, mát lạnh như gió.
Hiếm khi có cơ hội được tiếp xúc gần gũi với anh như vậy, cô mở to mắt, nhìn Trác chằm chằm. Trước đây, cô từng lo rằng sức hấp dẫn của anh chẳng qua chỉ do
ánh đèn mờ ảo mang lại, khi nhìn gần sẽ không còn thấy đẹp nữa, không
ngờ càng nhìn gần, ánh mắt của anh lại càng hút hồn đoạt vía.
“Vậy tối nay đi với anh…” Âm cuối được anh kéo dài đầy ẩn ý.
Một tiếng “ù” vang lên trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng của Mộc Mộc.
Không ngờ Trác lại có thể đưa ra một lời đề nghị trần trụi như vậy, cô không
thể không hít thêm một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng lại nhịp tim đang
đập loạn xạ, cúi đầu chăm chú viết lên tấm lót cốc: “Được, chúng ta đi
thôi.”
Trác đưa mắt liếc nhìn dòng chữ, nụ cười nhếch lên thêm
một chút, bàn tay ôm ngang eo cô siết lại chặt hơn, cả người cô nằm gọn
trong lòng anh. “Em muốn đi đâu?”
Nhìn nụ cười bông đùa gắn trên
khóe môi anh, đầu óc cô trong phút chốc trở nên mơ hồ, hơi thở cũng trở
nên rối loạn. Từng đợt máu nóng hối hả lan tỏa khắp cơ thể từ quả tim
đang đập thình thịch trong lồng ngực, khiến cả người cô như bị nhấn chìm trong nước sôi, dần dần bị nấu chín.
“Tùy anh…” Vì bàn tay đang run cầm cập, nét chữ của cô trở nên nghiêng ngả. “Khách sạn, hay là nhà anh?”
“Ừm, nhà anh thì không tiện lắm, chi bằng…” Đôi môi anh ghé sát bên tai cô,
hơi thở ấm áp phả tới khiến toàn thân cô mềm nhũn. Nếu không phải vì
đang được anh ôm trong vòng tay, cô đã sớm không thể đứng vững. “Chi
bằng, ngay tại đây nhé!”
Ở đây?
Cơ thể Mộc Mộc lại càng nóng hơn, máu nóng trong người cô dường như sắp bốc cháy, cảm giác như vừa uống cả một chai rượu whisky.
Anh vẫn nhìn cô đầy hứng thú, ánh mắt phảng phất vẻ thách thức, dường như
đang đợi cô trả lời, nhưng dường như cũng đang đợi cô bỏ chạy.
Cô đã làm việc ở quán bar này hơn một tháng rồi, chứng kiến không ít sự
quấn quýt nóng bỏng giữa nam và nữ trong các góc tối, cũng từng nhìn
thấy những cảnh tượng chướng mắ