
theo một quỹ đạo duy nhất.
Nhưng anh vẫn luôn nỗ lực, bởi vì anh luôn nhớ ngày Trác Siêu Việt rời bỏ
quân ngũ, lưu luyến vuốt ve quân hàm trên vai anh, “Đừng nói gì cả, đợi
đến ngày anh được làm sư đoàn trưởng, hãy cho em mặc bộ quân phục của
anh đi vài vòng trong doanh trại…”
Chính vì câu nói này, anh thề rằng nhất định phải leo lên đến chức sư đoàn trưởng.
Lúc Trác Siêu Nhiên về đến doanh trại, trời đã về khuya, đèn điện đã tắt
hết theo quy định nghiêm ngặt về thời gian, chỉ còn lại ánh trăng non và vài ngôi sao lác đác rọi sáng con đường dài không một bóng người. Đỗ xe xong, anh đang định đi về phòng mình thì bóng một chiếc váy dài dưới
gốc cây tùng cổ thụ cao vời vợi bỗng đập vào mắt anh.
Vào giờ
này, không nên có người đi lại lung tung, đặc biệt là phụ nữ. Anh dừng
bước, nhìn về phía người con gái đang ngồi ngây người dưới gốc cây, thấy bàn tay cô đang loay hoay với một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng vẫn còn nhớ chiếc váy dài màu cánh sen đó, đẹp và lãng mạn như trong một giấc mơ.
Còn về cô gái mặc chiếc váy đó – Tô Mộc Mộc, ấn tượng sâu đậm nhất trong
anh là cô ấy có thể biến một ca khúc quân đội sôi nổi, hào hùng thành
một bản nhạc khiến người ta phải rơi lệ, quả là rất giỏi.
Đêm
khuya vắng lặng, gió mát hiu hiu, một cô gái xinh đẹp mong manh khe khẽ
run rẩy trong gió đêm. Hình ảnh đó, cho dù là một người đàn ông lạnh
lùng, vô tình, cũng sẽ động lòng ít nhiều, huống hồ là một trang quân tử như Trác Siêu Nhiên.
Anh bước đến bên gốc cây, dừng lại cách chỗ cô ngồi một bước chân. Một người không có kinh nghiệm bắt chuyện với
phụ nữ như anh phải chăm chú suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: “Theo
quy định trong quân đội, cô không được đi lại lung tung, đặc biệt là vào giờ này.”
Lời lẽ mặc dù cứng nhắc, giọng điệu lại ẩn hiện chút quan tâm và dịu dàng.
Mộc Mộc nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu, trong đôi mắt đẫm lệ có biết
bao cảm xúc đan xen. Ban đầu là hoảng sợ, sau khi nhận ra đó là Trác
Siêu Nhiên thì trở nên mừng rỡ, rồi lại biến thành hoảng sợ, dần dần hóa thành một sự đau buồn đầy mê hoặc, dường như cô có hàng nghìn hàng vạn
lời muốn nói, song lại không thể nào thốt nổi thành lời.
Trác
Siêu Nhiên đưa tay lên day day trán, tình huống này thực sự khiến anh
không biết phải phản ứng thế nào, vấn đề càng đau đầu hơn là cô gái này
không thể nói được, khiến anh ngay cả hỏi cũng không biết phải bắt đầu
hỏi từ đâu.
“Muộn thế này rồi, sao cô còn ngồi ở đây?” Anh nghĩ một lát, đoán ra một khả năng có thể xảy ra: “Có phải bị lạc đường không?”
Cô khe khẽ lắc đầu, cơ thể càng run lên dữ dội, không biết là do gió lạnh
hay do bị anh làm cho hoảng sợ. Thuần túy xuất phát từ mong muốn được
bảo vệ và cảm giác thương xót của một kẻ mạnh với kẻ yếu, Trác Siêu
Nhiên mở khuy áo, cởi bỏ áo khoác ngoài, khoác lên vai cô. “Tôi có thể
giúp gì cô không?”
Mộc Mộc cúi đầu, nhìn vào chiếc khăn màu trắng trong tay đã bị cô gấp thành một hình dáng kỳ quặc, hơi giống với một bông hoa…
Anh ngồi xuống bên cạnh Mộc Mộc, chậm rãi gấp chiếc khăn tay màu trắng trên hai đầu gối, không lâu sau, một bông hồng trắng thanh khiết không chút
tì vết xuất hiện trong tay anh.
“Có phải cô muốn gấp cái này
không?” Từ khi Trác Siêu Nhiên có thể nhớ được mọi chuyện, mỗi lần mẹ
anh nổi giận, người bố vụng đường ăn nói của anh lại dùng khăn tay gấp
thành một bông hoa hồng tặng bà. Mẹ anh mặc dù ngoảnh mặt đi không thèm
để ý, nhưng khóe môi lại thấp thoáng nụ cười. Vậy là, hai anh em họ đã
kiên trì, không quản khó nhọc học cách gấp hoa hồng, chưa biết chừng có
lúc lại cần dùng đến.
Hôm nay, cũng coi như kiến thức ấy đã được ứng dụng trong thực tế.
Mộc Mộc ngây người nhìn bông hoa hồng trắng trong tay anh, bốn năm nay, cô
đã thử không biết bao lần, chỉ mong gấp thành một bông hoa như vậy. Giờ
đây, anh lại tự tay gấp cho cô một bông, cô nên vui mừng, nhưng nước mắt không thể kìm nén, cứ lã chã rơi xuống. Nếu biết rằng giây phút trùng
phùng sẽ có kết quả như thế này, cô thà không tìm thấy anh, như vậy cô
vẫn có thể nuôi hy vọng mà tiếp tục đợi chờ.
Trong lòng có quá
nhiều nỗi ấm ức, lại không nói được thành lời, Mộc Mộc ôm lấy cánh tay
anh, gục đầu lên vai anh khóc nức nở như đang muốn trút hết nỗi lòng.
Những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt cả chiếc áo sơ mi của anh, cũng
thấm ướt cả bờ vai anh.
Trác Siêu Nhiên biết rằng cô gái bên cạnh anh chỉ là đang quá đau buồn, chỉ là cần được an ủi, tuyệt đối không có ý gì khác, anh cũng không hề keo kiệt mà chìa vai ra cho cô
mượn một lát, nhưng, đây là địa điểm trọng yếu của khu vực quân sự, có
nhân viên cảnh vệ đi tuần tra suốt hai mươi tư giờ, hai người bọn họ
ngồi dưới gốc cây trong tư thế như thế này, rất dễ khiến người ta hiểu
nhầm, ngộ nhỡ…
Anh quan sát bốn phía xung quanh, khe khẽ nói:
“Cho cô mượn bờ vai để khóc một chút không có vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ
sư đoàn trưởng của chúng tôi nhìn thấy, rất có thể sẽ đưa tôi vào phòng
kỷ luật của doanh trại để thẩm tra nghiêm ngặt.”
Những câu nói
đùa giỡn lại được anh nói