
ang nó đi, nhưng lại sợ bị
người ta phát hiện, hiểu nhầm rằng cô lấy trộm đồ, sẽ tống cô vào trại
giam. Nhưng nếu cô để nó lại nơi này, ngộ nhỡ bị ai nhìn thấy, liệu có
ảnh hưởng tới danh dự của anh không?
Vương Dao lại gõ cửa một lần nữa, tiếng gõ đầy vẻ sốt ruột.
“Đi thôi.” Vừa bước vào cửa, cô ấy đã đi thẳng vào vấn đề.
Mộc Mộc lôi điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm chữ, cũng không vòng vo
mà hỏi thẳng: “Em có thể gặp lại trung đoàn trưởng Trác không? Em muốn
trả áo cho anh ấy.”
“Hôm nay sư đoàn trưởng đến đây, anh ấy rất bận, chắc không có thời gian để gặp em đâu.”
Cô đang định bấm chữ nữa, Vương Dao đã nói tiếp: “Nếu em chỉ muốn trả áo cho anh ấy, chị có thể trả giúp em.”
Mộc Mộc nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, muốn từ chối nhưng không tìm ra được lý do nào cả, “Cảm ơn chị!”
Ra khỏi cổng lớn của doanh trại, Mộc Mộc quay đầu nhìn bức tường cao sừng
sững phía sau lưng, mấy người lính tay ôm súng, dáng đứng thẳng tắp như
thân cây tùng, khí thế hiên ngang khiến cô cảm thấy bản thân mình chỉ là một hạt bụi bé nhỏ, chỉ cần bước lại gần một chút cũng có thể làm ô
nhiễm vẻ thần thánh của họ.
Hít một hơi thật sâu, cô bước từng bước ra đi.
Cho dù thế nào, cô vẫn cảm ơn vận mệnh đã cho cô gặp lại anh, ít nhất trong ký ức của cô cũng không chỉ có một khuôn mặt điển trai.
Anh tên
là Trác Siêu Nhiên, một quân nhân cao lớn đầu đội trời chân đạp đất, từ
một anh lính đặc chủng đã được thăng chức trung đoàn trưởng, cả cuộc đời nhất định sẽ rất xán lạn.
Như vậy đã đủ lắm rồi!
Sau khi từ doanh trại quân đội trở về, Mộc Mộc như biến thành một người
khác, lớp phấn trang điểm mỗi ngày vẫn không che giấu được hết vẻ tiều
tụy của việc mất ngủ. Trước đây, khi không có buổi biểu diễn, Mộc Mộc
thường lặng lẽ ngồi luyện đàn, chưa bao giờ tham gia vào những cuộc vui
của cả nhóm. Nhưng mấy ngày gần đây, cho dù có buổi biểu diễn hay không, cô vẫn suốt ngày tụ tập với mọi người trong nhóm, cùng nhau uống rượu,
chơi đùa tới tận sáng mới về nhà.
Đã quá nửa đêm, Bạch Lộ quả
thực không thể chịu được nữa khi cứ phải chứng kiến cảnh Mộc Mộc trộn
rượu trắng, rượu đỏ cùng bia lại với nhau rồi nâng cốc uống cạn, bèn giơ tay giật lấy ly rượu trong tay cô, “Mộc Mộc, tửu lượng dù tốt cũng
không được uống như vậy, dễ say lắm đấy.”
Mộc Mộc vốn rất muốn
uống say, say rồi sẽ không phải nghĩ tới những chuyện đã qua, những
chuyện sẽ tới, cam chịu sống một cuộc sống như cây cỏ, không còn mơ
những giấc mơ hão huyền nữa.
Chỉ là, thi thoảng, khi nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn cảm nhận được bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay cô, nói với
cô: “Làm bạn gái anh nhé!”
“Em nói thật với chị đi, có phải đã
xảy ra chuyện gì trong doanh trại quân đội không? Có phải có liên quan
tới trung đoàn trưởng Trác kia?”
Nghe thấy bốn chữ “Trung đoàn
trưởng Trác”, Mộc Mộc trong chốc lát giống như một chú đà điểu, ngồi
cuộn người lại trong chiếc sofa, không hề động đậy.
Thấy phản ứng của cô, Bạch Lộ cảm thấy lo lắng, xoay hai vai của Mộc Mộc để cô nhìn
thẳng vào mặt mình. “Vương Dao nói với chị rằng hình như em thích trung
đoàn trưởng Trác, bảo chị khuyên em chớ nên mơ mộng hão huyền, chị còn
nói với cô ấy rằng tuyệt đối không thể có chuyện đó… Em chắc không phải
là thích anh ta thật đấy chứ?”
Bốn chữ “mơ mộng hão huyền” giống
như một cây kim sắc nhọn cứ đâm thẳng vào trái tim của Mộc Mộc, đau đến
nỗi sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
“Mộc Mộc, chẳng phải là em một lòng một dạ với chàng trai khăn tay màu trắng ư, sao có thể chưa tới
một ngày đã thích người khác được? Chắc không phải là… trung đoàn trưởng Trác đó, anh ta… bắt nạt em chứ?”
Mộc Mộc lắc đầu quầy quậy, để
Bạch Lộ không dò đoán lung tung, cô cầm điện thoại di động lên, cố gắng
di chuyển những đầu ngón tay đang tê bì đau buốt, bấm chữ trên bàn phím
điện thoại: “Em đã tìm thấy người mà em vẫn luôn đi tìm.”
“Cái
gì? Em đã tìm thấy chàng trai có chiếc khăn tay màu trắng rồi?” Giọng
nói kinh ngạc, mừng rỡ của Bạch Lộ chói tai lạ thường, không chỉ khiến
các thành viên trong nhóm nhạc ngồi cùng bàn bị giật mình, ngay cả mấy
người ngồi bàn bên cạnh cũng bị kinh động, quay nhìn về phía họ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Bạch Lộ nhớ tới sự thay đổi trong thời gian gần đây của
Mộc Mộc, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lại biến thành lo lắng. “Anh ta đã nói gì với em?”
“Anh ấy đã không còn nhớ em nữa.” Ngón tay cô trở nên
cứng đờ, tiếp tục bấm chữ, “Chị Bạch Lộ, chị thử nói xem, trí nhớ của
đàn ông thật sự kém như vậy sao? Anh ấy quả thật đã không còn nhớ bất cứ điều gì nữa rồi.”
Bạch Lộ đọc những dòng chữ trên màn hình, không biết phải nói gì.
Cô đã nói với cô bé ngốc nghếch này không chỉ một lần rằng, đàn ông không
ngốc nghếch như phụ nữ, si mê chờ đợi một người mà ngay cả cái tên còn
chưa biết.
Nhưng Mộc Mộc không chịu tin, vẫn muốn tiếp tục chờ
đợi. Giờ thì, cô ấy đã hiểu được sự bạc bẽo của đàn ông, sự tàn khốc của thực tế, như vậy cũng tốt, sau này sẽ không còn lãng phí thời gian tiếp tục ngốc nghếch chờ đợi nữa.
Mộc Mộc lại soạn một câu trên màn
hình di động: “Một người đàn