
ốn cô không bị ướt mưa, nên đã cho cô nghỉ học sớm nửa tiếng… Cô đứng dưới mái hiên trú mưa…”
Một vật đen
sì hình giọt nước treo trước mắt Mộc Mộc cứ đung đưa đung đưa, giống như bầu trời xám xịt ngày hôm đó, mây đen cuồn cuộn như một chiếc động sâu
không thấy đáy, dường như sắp sụp xuống, nuốt chửng cả con người.
Cô vô thức nhắm mắt lại, ký ức quay trở về ngày mưa của nhiều năm về trước.
Trong bộ đồng phục của trường cấp III, Mộc Mộc ôm cặp sách, vội vội vàng vàng chạy về hướng trạm xe buýt. Chạy đến nửa đường, những giọt mưa to bằng
hạt đậu đã rơi xuống, quất lên người cô. Cô nép vào mái hiên ven đường,
vốn định trú mưa một lát.
Bỗng một chiếc xe quen thuộc tấp vào lề đường, qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Tô Minh Lỗi – người bố luôn yêu thương cô hết mực đang vẫy tay với cô, bảo cô lên xe.
Cô vui sướng lao ra màn mưa, bố cô cũng giương ô bước xuống, khoác tay ôm
lấy vai cô, che gió che mưa cho cô. “Mau lên, mau lên.”
Sau khi
ngồi vào trong xe, bố dùng tay áo lau khô những giọt nước mưa còn đọng
lại trên mặt cô, khuôn mặt ông tràn ngập vẻ yêu thương. “Có lạnh không?”
“Không ạ. Bố, chẳng phải bố đã nói là hôm nay phải làm thêm giờ sao?”
“Bố thấy trời mưa, sợ con bị ướt. Bao giờ đưa con về nhà xong, bố lại đến trường.”
Tô Minh Lỗi là một thầy giáo dạy nhạc ở trường trung học, bình thường
không quá bận rộn, có điều thời gian này nhà trường đang tiến hành đánh
giá chất lượng giảng dạy, nên mấy tuần nay mới phải làm liên tục, không
được nghỉ ngơi.
“Hôm nay con học bài gì?”
“Cô giáo không
dạy bài mới, chỉ bảo con luyện mấy lần bài Gió mang ký ức thổi thành
những cánh hoa. Cô giáo nói trình độ của con còn hơi non, nếu muốn dùng
ca khúc này để thi vào Học viện Âm nhạc thì cần phải cố gắng thêm chút
nữa.” Nhắc tới Học viện Âm nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mộc Mộc trong chốc lát trở nên tươi tắn, rạng rỡ.
Nhìn cô con gái đáng
yêu trước mặt, Tô Minh Lỗi khó giấu được sự hoan hỉ và yêu thương trong
lòng, hai tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé nõn nà của Mộc Mộc, ôm lấy bờ vai cô vỗ về, “Mộc Mộc, con đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân. Hôm qua
con đã luyện đàn tới hơn một giờ mới ngủ, tối nay đừng luyện nữa, nghỉ
sớm đi, ngày mai còn phải đến trường học nữa đấy.”
“Vâng!”
Vì bố cô phải chuyên tâm lái xe, Mộc Mộc không nói chuyện với ông nữa, mở
một đĩa CD, vừa nghe vừa ngân nga theo bằng chất giọng trong vắt như
dòng suối trên núi, chưa hề nhuốm chút bụi trần…
Tô Minh Lỗi cũng nghe rất say sưa, ngón tay đặt trên vô lăng khe khẽ gõ nhịp.
Mưa mỗi lúc một to, dòng xe cộ trên đường tắc nghẽn. Từng giọt mưa rơi trên tấm kính chắn gió, cứ nhảy múa tí tách, mùi nước hoa trong xe không
giống với mọi ngày, trong khoang xe kín mít, càng lúc càng nồng đậm.
Có lẽ do tối qua ngủ quá muộn, cũng có thể hôm nay học quá mệt mỏi, Mộc
Mộc ngả người trên ghế ngủ thiếp đi. Trong mơ, cô nghe thấy tiếng gọi
khe khẽ của bố. Sau đó, cô láng máng thấy một chiếc áo ấm được đắp lên
người mình, hai cánh tay to khỏe bế bổng cô lên. Cô ôm lấy cánh tay của
bố, cuộn tròn trong lòng ông, tiếp tục ngủ say sưa.
Bỗng một tiếng thét chói tai vang lên khiến Mộc Mộc bừng tỉnh từ giấc mơ
đẹp, cô lơ mơ ngồi dậy, không hiểu gì, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, mới
phát hiện ra chiếc áo đồng phục ướt một nửa trên người mình đã bị cởi
hết cúc, lộ rõ chiếc áo ba lỗ nhỏ bó sát người. Vì không mặc áo ngực, cơ thể tròn trịa nhẵn mịn của thiếu nữ thoáng ẩn thoáng hiện.
Còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cô đã nghe thấy tiếng quát mắng lạc cả giọng của mẹ:
“Anh còn điều gì để nói nữa không? Anh nói tôi là kẻ không biết lý lẽ, nhưng chính anh mới là loài cầm thú đội lốt người!”
“Cô có thôi đi không hả!” Thấy Mộc Mộc bị đánh thức, Tô Minh Lỗi trở nên
nổi giận vì xấu hổ, đang định bỏ đi liền bị bà Tô đang trong cơn thịnh
nộ kéo giật lại, ra sức đánh đấm như lên cơn điên dại.
“Anh có còn là con người không, nó mới mười bảy tuổi… Cho dù nó không phải là con đẻ của anh, anh cũng không thể…”
Bốp! Một cái tát đanh gọn giáng xuống mặt mẹ cô, khiến bà loạng choạng ngã khuỵu xuống đất. Mộc Mộc muốn ngăn
cuộc cãi vã, đánh lộn của bố mẹ, muốn hỏi lại họ xem những điều họ vừa
nó có phải là sự thật không. Cô ngồi phắt dậy, bỗng nhiên phát hiện ra
mình đang nằm trên một chiếc ghế mà trắng, bên cạnh là một bác sĩ khoác
áo blouse trắng.
“Cô mơ thấy điều gì?” Bác sĩ Trương ôn tồn cất
tiếng hỏi, đồng thời đưa cho cô một quyển sổ nhật kí, phần trên cùng của trang đầu tiên ghi rõ tên của cô và ngày tháng trị liệu.
Mộc Mộc ngồ ngây người hồi lâu trong tâm trạng hỗn loạn mới nhận thức được cảnh tượng ban nãy chẳng qua chỉ là một giấc mơ, bố mẹ cô đã qua đời từ lâu, để lại một mình cô gánh vác nghiệp chướng.
“Hãy viết lại những gì mà cô mơ thấy.” Bác sĩ Trương nghĩ cô vẫn chưa nghe thấy lời ông, bèn giải thích thêm một chút.
Mộc Mộc run rẩy đặt đầu bút lên giấy, những nét chữ dường như cũng đang run run: “Mẹ bắt gặp bố cởi quần áo của tôi, bà tức đến nỗi lao vào cấu xé
ông ấy, còn nói tôi không phải là con đẻ của bố,