
g? Có bị
thương ở đâu không?”
Người đi đường thấy xảy ra tai nạn giao
thông, lại còn là một chiếc xe mang biển trắng đâm phải một cô gái trẻ
nên khó tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ, cứ xúm quanh nghiêng ngó. Người
đứng đằng sau còn kiễng chân cố nhìn về đằng trước, như thể đang sợ bỏ
qua một trò hay nào đó.
Trác Siêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ , nói: “Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Mộc Mộc lắc đầu, gượng đứng dậy, bàn tay trái ôm lấy vết thương bên khuỷu
tay phải, quay người. vì bên chân phải cũng hơi đau nên cô bước đi một
cách khập khiễng.
“Hay là đến bệnh viện kiểm tra đi…” Trong đám
đông xung quanh không thiếu những người thích xía vào chuyện của người
khác, cũng không thiếu những người đồng tình theo: “Phải đấy! Phải đấy!
Cô đừng ra vẻ ta đây nữa, đi khám bác sĩ đi.”
Mộc Mộc bịt tai không muốn nghe, bước về phía khe hở trong đám đông.
“Tô Mộc Mộc…”
Là Trác Siêu Nhiên đang gọi cô, hóa ra trí nhớ của anh cũng không quá tệ,
ít nhất thì lần này anh cũng đã nhớ được tên cô. Cô quay đầu lại, lắc
đầu mỉm cười với anh.
Trác Siêu Nhiên đuổi theo, nắm thật chặt
lấy cổ tay cô, sức mạnh kiên định ở bàn tay anh không cho phép cô cự
tuyệt. “Để tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra.”
Bốn năm trước, anh cũng nắm lấy cô tay cô như vậy, hy vọng cô ở lại, để anh ôm cô thêm một lát nữa, để cô làm bạn gái của anh…
Cô ngẩng mặt lên, đăm đắm nhìn người đàn ông trước mặt. Hôm nay anh không
mặc quân phục, bộ quần áo dạo phố trên người càng làm anh thêm vài phần
tự nhiên và thoải mái. Mặc dù có phần không giống với khí chất trong kí
ức của cô, nhưng vẫn phảng phất hình bóng trước đây.
Anh đã từng nói, cô không nên là một cô gái cam chịu số phận.
Anh đã từng nói, đừng từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh của cô…
Bốn năm sống không bằng chết, sự qua đời của mẹ, sự oán trách của mọi
người, tất cả những điều đó cô đều vượt qua được. Vì cô còn có anh, anh
sẽ không coi thường cô, anh nhất định sẽ nghe cô giải thích… Cô tin,
luôn luôn tin rằng anh là người duy nhất tin tưởng cô.
Giống như bị mê hoặc, cô gật đầu.
Trác Siêu Nhiên đưa cô tới bệnh viện Lục quân, thận trọng dìu cô qua cổng,
đi về phía phòng khám. Trên quãng đường ngắn ngủi có vài chục mét, anh
đã gặp không ít người quen, bác sĩ có, bệnh nhân cũng có, ngoài việc
chào hỏi thông thường, họ đều bất giác liếc ánh mắt dò xét về phía Mộc
Mộc và cánh tay Trác Siêu Nhiên đang đỡ cô.
Trác Siêu Nhiên cũng không giải thích nhiều, thản nhiên dìu cô đi thẳng vào cửa phòng khám.
Trong phòng khám có hai bác sĩ, một người đã lớn tuổi, mái tóc bạc trắng. Một người khác còn rất trẻ, đang đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, chỉ
để lộ đôi mắt nhỏ và dài, vừa nhìn thấy Trác Siêu Nhiên bước vào, ánh
mắt anh ta liền sáng bừng lên. “Ồ! Có bạn gái rồi à? Chắc không phải chỉ dẫn tới cho tớ xem mặt đấy chứ?”
Mộc Mộc hiểu được rất nhiều
tầng ý nghĩa trong câu nói dó: Đầu tiên, vị bác sĩ trong phòng khám này
có mối quan hệ không tồi với Trác Siêu Nhiên, thứ hai, hiện giờ Trác
Siêu Nhiên vẫn chưa có bạn gái, điều này khiến Mộc Mộc trong chốc lát
cảm thấy ánh mặt trời chói sáng rực rỡ hơn mọi ngày, những bong hoa nhài bên bậu cửa sổ cũng trở nên xinh đẹp thơm ngát hơn.
“Tớ đâu có
rỗi rãi đến mức dành thời gian dẫn bạn gái tới cho cậu làm quen.” Trác
Siêu Nhiên vui vẻ trả lời. “Tớ vừa bất cẩn đâm xe vào cô ấy. Cậu giúp tớ kiểm tra vết thương cho cô ấy, xem có vấn đề gì nghiêm trọng không?”
“Không vấn đề gì.” Vị bác sĩ trẻ đứng dậy, chỉ vào chiếc giường bệnh bên cạnh, bảo Mộc Mộc nằm lên đó.
Trong lúc anh ta kiểm tra vết thương cho Mộc Mộc một cách kỹ lưỡng, Trác Siêu Nhiên ra ngoài gọi điện thoại, phòng khám yên tĩnh khiến bất cứ âm
thanh nào cũng nghe rõ mồn một, cô nằm trên giường, vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của anh: “Xảy ra chút việc bất ngờ, có thể phải đến
muộn một chút, không cần đợi anh… Không có chuyện gì cả, sẽ giải quyết
nhanh thôi… Đợi anh thêm một tiếng nữa nhé… Ừm, thế nhé.”
Khi Trác Siêu Nhiên cúp máy, bước vào, bác sĩ đã kiểm tra xong vết thương, đang kê đơn thuốc. “Cô ấy không nói được à?”
“Trước đây cô ấy từng chịu một cú sốc, nên bị mất tiếng.”
“Ồ. Cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, ngoài ra có mấy vết xước, cổ tay có chút bầm tím, còn cổ chân…”
“Cổ tay cô ấy bị thương nghiêm trọng không?” Trác Siêu Nhiên giả thích
thêm: “Cô ấy chơi piano… Vết thương ở cổ tay không ảnh hưởng tới việc
chơi đàn chứ?”
“Chơi đàn?” Bác sĩ nhìn vào tay Mộc Mộc, “Cô cử động các ngón tay một chút cho tôi xem.”
Cô cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn ở cổ tay, động đậy các ngón tay, ngón tay có thể cử động một cách linh hoạt.
“Không bị thương vào gân, sẽ không ảnh hưởng tới việc chơi đàn.” Bác sĩ bỗng
nhiên nhớ ra điều gì đó, khi đưa đơn thuốc cho Trác Siêu Nhiên, anh ta
cố tình nháy mắt với anh: “Này… Cậu hiểu về người ta khá nhiều đấy chứ.”
“Ừm…” Anh cầm lấy đơn thuốc, “Cũng không nhiều lắm.”
Kiểm tra xong xuôi, Trác Siêu Nhiên mua cho cô rất nhiều thuốc, thuốc uống,
thuốc bôi đều có cả. Sau khi dúi túi thuốc vào tay cô,