
anh còn rút từ
trong ví ra một tấm danh thiếp và toàn bộ số tiền mặt có trong đó, nhìn
độ dày chắc ít nhất cũng phải hơn hai ba nghìn đồng. “Cô cầm số tiền này mà mua chút đồ ăn bổ dưỡng.”
Mộc Mộc mỉm cười, rút tấm danh thiếp từ trong tay anh, chỉ có trời mới biết cô đã muốn có thứ này nhiều thế nào.
“Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có in số điện thoại. Nếu có vấn đề gì, cô có thể gọi… à, nhắn tin cho tôi.”
Mộc Mộc lôi tập giấy nhớ ra, viết mấy chữ lên đó rồi đưa cho anh: “Tôi sẽ
giữ lại tấm danh thiếp… Anh có việc bận thì cứ đi trước đi, không cần
phải lo cho tôi nữa.”
“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Bốn năm trước, anh đã hỏi câu này hai lần, cô không trả lời. Bốn năm sau,
câu hỏi tương tự lại được lặp lại, Mộc Mộc ghi rõ địa chỉ nơi ở của mình trên giấy mà không hề do dự.
Giờ đây, cô đã có thời gian, anh
còn chưa có bạn gái, cuộc trùng phùng này, cô không có cách nào thuyết
phục bản thân mình từ bỏ. Sau khi đưa Mộc Mộc
về nhà, Trác Siêu Nhiên vội vàng phóng xe tới một quán ăn tư nhân, vừa
vào cửa đã nhìn thấy Trác nhị thiếu gia ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, chăm
chú nhìn về phía xa xa, đồ ăn trước mặt vẫn chưa động đũa.
Đàn
ông có sức hấp dẫn nhất là khi anh ta nghiêm túc. Trác Siêu Việt lúc này đã không còn vẻ tùy tiện và ngông cuồng, ánh mắt chăm chú nhìn vào một
điểm, đầu lông mày khẽ nhíu lại, khắp người toát ra một vẻ thâm trầm
quyến rũ.
Trác Siêu Nhiên nhìn theo ánh mắt em trai, trong góc
quán ăn có một đôi nam nữ, khuôn mặt chàng trai đầy vẻ sốt sắng, cô gái
nước mắt giàn giụa.
“Nhìn chăm chú gì thế, em có thể nhìn ra được họ đang nói chuyện gì không?” Trác Siêu Nhiên ngồi xuống chiếc ghế
trống đối diện với em trai.
Trác Siêu Việt bấy giờ mới phát hiện
ra người mà anh đang chờ đã đến, liền thu lại ánh mắt, thuận miệng trả
lời. “Nhìn ra được phần lớn, còn lại có thể đoán được.”
“Họ đang nói chuyện gì?”
“Nói chuyện ly hôn, người đàn ông đã ngoại tình, hy vọng người phụ nữ tác thành cho họ…”
“Ồ? Em học cách đọc khẩu hình suốt bốn năm nay cũng không uổng công nhỉ.”
Trác Siêu Việt bất giác cười đau khổ, vô thức nghịch chiếc đũa trong tay.
“Em cũng không biết liệu nó có thật sự hữu dụng không…”
Trác Siêu Nhiên liếc nhìn chiếc đũa đang chuyển động trong những ngón tay
thon dài của em trai, trái tim trĩu nặng một cách khó hiểu, anh thở dài
một tiếng, vẫn không thể giải tỏa được cảm giác nặng nề trong lòng.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi lần đối diện với nét biểu cảm này của
Trác Siêu Việt, anh vẫn bất giác thầm nghĩ, nếu hồi đó anh không nhất
thời kích động, Trác Siêu Việt sẽ không vì thế mà rời khỏi quân ngũ, nếu vậy, ngày hôm nay cậu ấy có thể vẫn sẽ tràn đầy nhiệt huyết với cuộc
sống giống như trước đây, luôn luôn là người xuất sắc nhất trên thao
trường, cũng là người đổ mồ hôi nhiều nhất.
Hai anh em họ vẫn có
thể ngả lưng vào thành sofa uống rượu trong mỗi ngày nghỉ, chạm ly với
nhau mà nói muốn làm đến chức sư đoàn trưởng, hoặc thi đấu xem tửu lượng của ai khá hơn, ai chống đấy được nhiều hơn…
Đáng tiếc, chỉ một
phút nông nổi của Trác Siêu Nhiên đã đặt dấu chấm hết cho những tháng
ngày nhiệt huyết sục sôi đó. Em trai anh đã rời khỏi quân ngũ. Một người không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc như cậu ấy dường như không còn mục
đích sống nữa, mỗi ngày trôi qua chỉ như một giấc mơ, cậu ấy bắt đầu qua đêm trong các quán rượu, học cách hút thuốc, còn học được cả cách “vung tiền mua phụ nữ một đêm”…
“Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn em nữa,” Trác Siêu Việt bê cốc trà đã nguội lạnh trước mặt lên, kề môi nhấp một
ngụm, nở nụ cười tinh quái, “Em sẽ nghĩ rằng anh có ý nghĩ không an phận với em.”
Trác Siêu Nhiên lạnh lung trợn mắt nhìn người đàn ông
tự yêu bản thân mình quá mức này một cái, “Nhị thiếu gia, những thứ em
có anh cũng đều có cả, anh không an phận với em gì chứ?”
“Ngộ nhỡ anh tự yêu bản thân thì sao?”
“Anh không phải em.”
Nói tới việc tự yêu bản thân, Trác nhị thiếu gia luôn nổi tiếng trong việc
đó. Anh không để cho làn da của mình xuất hiện bất cứ một tì vết gì,
ngay cả những vết sẹo trên cơ thể cũng yêu cầu bác sĩ thẩm mỹ xử lí hết… ngoại trừ một vết răng trên vai phải.
Nhớ tới vết răng đó, Trác Siêu Nhiên không kiềm chế được, hỏi: “Lần này về, có tới Lạc Nhật không?”
Nghe thấy câu hỏi này, chiếc đũa trong tay Trác Siêu Việt sững lại, nụ cười
có chút ngơ ngẩn, “Không, lâu rồi em không còn tới đó nữa.”
“Không muốn tìm lại cô ấy nữa à?”
“Một người đàn ông có lý tưởng, có tham vọng như em, muốn có một người phụ
nữ như thế nào mà chẳng được, em tìm cô ấy làm gì?” Trác Siêu Việt nhún
vai một cách bất cần, cầm đũa gắp cọng rau đã nguội lạnh trên bàn, ăn
một cách ngon lành. “Đừng nói lung tung nữa, mau ăn đi, còn chần chừ nữa sẽ không kịp lên máy bay mất.”
Nói xong, Trác Siêu Việt tuân
theo truyền thống tốt đẹp “KHông nói chuyện khi ăn, không trò chuyện khi ngủ”, cúi đầu xuống ăn cơm.
Nhận ra em trai đang cố ý né tránh, Trác Siêu Nhiên không nén nổi tiếng thở dài.
Trong con mắt người khác, Trác nhị thiếu gia vốn bản tính phong lưu, phóng
đ