
hực hay nói giỡn, ai chẳng biết Phó chủ tịch
rong rổi trên thương trường đã vài thập niên, chưa từng gặp một địch thủ nào. Tiểu điệt còn có rất nhiều chỗ muốn thỉnh giáo Phó chủ tịch!”
Tiểu điệt: xưng là cháu
một cách khiêm nhường
Phó Hùng đối với hắn cảm
thấy thực vừa lòng, tốt, còn trẻ khí thịnhnhưng không kiêu ngạo!
Khí thịnh: ý nói là đang
thành công
Phó Bội Gia nghe thấy
thanh âm quen thuộc mà ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện thì ra đây là người
vừa nãy gặp ở vườn hoa. Trên gương mặt biểu hiện sự sắc sảo là một đôi mắt thâm
trầm, đứng trước mặt cô khách khí mà lãnh đạm, không giống như lúc ở vườn hoa
ung dung, tự tại.
“Kiều tiên sinh, đây là
tiểu nữ Bội Gia!”
“Phó tiểu thư, xin chào!
Rất hân hạnh được gặp cô!”
“Kiều tiên sinh, xin
chào!” Phó Bội Gia chỉ cảm thấy bị một bàn tay mộc mạc, mạnh mẽ gắt gao vây
bọc, cảm xúc ấm áp đó làm nhịp tim cô không tự chủ mà gia tốc. Cô biết hắn đang
nhìn cô, lại mang theo một ánh mắt khó hiểu.
Phó Bội Gia để che giấu
sự lúng túng của mình, liền bất kể hoàn cảnh hiện tại mà rút tay ra, quay đầu
nhìn người bạn thân của phụ thân: “Bác Vương, đã lâu không gặp, bác thế nào mà
càng ngày nhìn càng trẻ ra đó!”
Ông Vương vui vẻ cười phá
lên: “Phó huynh này, nếu ta cũng có một đứa con gái giống như Bội Gia thì thật
tốt!
Phó Hùng cũng ha ha cười
cùng ông, vẻ mặt cưng chiều nhìn đứa con gái bảo bối của mình.
Đang cười nói, liền càng
lúc càng có nhiều hơn các lão đại trong giới kinh doanh đến chào hỏi. Càng
nhiều lôi kéo tình cảm, nhiều xây dựng quan hệ, luôn có lợi mà không có hại.
Bội Gia chuyển người về
một góc, từ chối một vài người đến làm quen, thật sự là buồn chán cực độ!
“Thế nào? Một mình không
cảm thấy buồn chán sao?” Thanh âm của Kiều Gia Hiên từ sau lưng vang lên.
Bội Gia liền quay đầu
lại, thấy trên tay hắn cầm hai ly rượu màu đỏ, đưa một ly cho cô.
“Cái này …. Tôi không
uống rượu!” Bội Gia mặt đỏ lên, mỉm cười cự tuyệt.
Kiều Gia Hiên nhíu mày,
dường như có chút không tin.
“Phụ thân nói tôi còn
chưa tốt nghiệp đại học, không thể đụng tới rượu!” Vừa nói xong, Bội Gia liền
ảo não mà muốn tự cắn cái miệng của mình, giải thích nhiều như vậy làm gì chứ.
Kiều Gia Hiên sáng tỏ,
chỉ cười nói: “Vậy cô giúp tôi cầm, tôi đi đổi lại nước trái cây.” Chỉ trong
chốc lát đã trở lại, đưa ly nước trái cây cho cô.
“Cảm ơn! Sao anh không
cùng bọn họ nói chuyện?”
“Ha hả! Cô nói xem?” Kiều
Gia Hiên nháy mắt với cô.
Bội Gia khó hiểu nhìn
hắn.
“Tôi cảm thấy buồn chán.
Tôi không thích quan hệ xã giao. Nhưng lần này là bữa tiệc hạng nhất hạng nhì,
có khả năng gặp mặt rất nhiều người, cũng có thể quen biết được rất nhiều
người. Cô cũng biết, việc kinh doanh nhất định phải quan hệ. Cho nên cũng chẳng
có cách nào khác!” Vừa nói vừa nhún vai.
Thì ra cũng giống như cô
cảm thấy rất buồn chán.
Bội Gia mỉm cười với hắn
nói: “Tôi cũng cho là như vậy!”
“Tôi nghĩ vũ hội ở trường
học so với ở đây tốt hơn nhiều. Tất cả mọi người đều là thanh n trẻ tuổi, chơi
đùa không cần câu nệ. Đáng tiếc tôi đã chia tay cái thời đó từ lâu rồi!”
“Tôi cũng thấy thế!”
“Người trong trường học
tư tưởng đều rất đơn thuần, bộ dạng này ở đây….” Kiều Gia Hiên quay đầu quét
bốn phía một vòng.
Bội Gia le lưỡi, cười đã
hiểu.
Hai người liên tục trờ
chuyện những chuyện vui vẻ ở trường học, vô cùng ăn ý.
Phó Bội Gia bê một chồng
tài liệu từ thư viện đi ra, thực sự là hận không thể mọc ra vài cái tay. Hô!
Chỉ cần hoàn thành luận văn là có thể được giải phóng, thật tốt!
Tiếng chuông điện thoại
di dộng vang lên rất không đúng lúc, Phó Bội Gia thực sự là không muốn mời vài
kẻ cắp đến, dứt khoát mặc kệ. Dù sao trời cũng chưa có sập xuống.
Cuối cùng Phó Bội Gia
cũng bại bởi chủ nhân của tiếng chuông điện thoại, để tư liệu xuống dưới đất “A
lô?” Giọng điệu rất không tốt.
“Phó Bội Gia?” Một âm
thanh mộc mạc, trầm thấp truyền đến, nếu Phó Bội Gia nghe không nhầm, hắn chắc
là Kiều Gia Hiên đã đụng phải tuần trước.
“A —Chuyện gì?” Giọng nói
cũng dần trở nên mềm mại, dịu dàng.
“Tôi là Kiều Gia Hiên. Cô
ở đâu?”
“Trường học!”
“Bây giờ đã là buổi trưa
rồi, cùng nhau ăn cơm đi! Tôi tới đón cô!” Do thói quen ra mệnh lệnh, giọng
điệu dĩ nhiên không cho phép cự tuyệt.
Phó Bội Gia có chút ngây
ra nhìn điện thoại đã bị cắt đứt, thật là bội phục Kiều Gia Hiên này lưu loát,
ngắn gọn. Hắn hình như còn không cho cô cơ hội đồng ý. Nếu không phải ngày đó
gặp nhau tại bữa tiệc cùng cô trò chuyện hồi lâu, cô còn lâu mới đi
Hoàn hảo, Kiều Gia Hiên
không mang cô đến chỗ nào tráng lệ, một bữa cơm ăn, tối thiểu cũng phải đụng
tới bốn, năm người quen. Phải biết rằng, trở lại giải thích cùng lão đầu một
hồi, cũng muốn mệt chết. Nếu có việc này, Phó Bội Gia tình nguyện gặm luận văn
hay là đi ngủ cho xong.
“Cô muốn ăn gì?” Kiều Gia
Hiên một bên cởi áo khoác một bên hỏi cô.
“Tùy ý đi!”
“Tùy ý? Xin hỏi nơi này
có món ăn gì?” Kiều Gia Hiên vẻ mặt chăm chú quay sang hỏi bồi bàn.
Phó Bội Gia phối hợp với
diễn trò của hắn mà bật cười, rõ ràng biết rõ