
vậy. Anh tự an ủi mình chắc tại mấy hôm
rồi không được gặp Thẩm Anh Xuân, anh có chút nhớ cô. Nhưng lại cũng không hoàn
toàn là vậy. Rốt cuộc thì vì cái gì? Cuối cùng, anh cũng chẳng tìm ra nguyên
nhân. Theo lời của nhà tâm lý học, anh xem việc lo lắng bất an ấy như là một
hiện tượng…
Trái
tim của con trai cũng giống như cơ thể của con gái, mỗi một tháng, sẽ có một
vài ngày “đèn đỏ”.
Tư duy
của Đường Lý Dục có một chút hỗn loạn, cơ bản không thể viết ra được.
Những
lúc như thế này, anh thật chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn gửi một tin nhắn cho
Thẩm Anh Xuân, bảo cô ấy về sớm với mình. Nhưng anh lại chợt nhớ ra, điện thoại
di động cũng đã bị cô ấy tước mất rồi. Một mạch cho đến tận chiều, Thẩm Anh
Xuân mới tìm được người trợ giúp, buổi trưa cũng chẳng có thời gian để ăn cơm,
bụng đói đến nỗi réo ầm ầm. Do vừa mệt vừa đói, nên Thẩm Anh Xuân nói chuyện có
phần hơi cáu gắt.
Đường
Lý Dục đứng trước cửa sổ. Cứ mỗi lần trong lòng bối rối bất an, anh ta lại
thích nằm sấp lên bệ cửa, nhìn ra bên ngoài. Vì là ngày khai giảng, nên trong
trường đâu đâu cũng thấy bóng dáng của phụ huynh đưa con đi nhập học và những
khuôn mặt đầy vẻ tò mò của những sinh viên mới.
Đằng
kia, một cô gái đang đi bộ trên con đường nhỏ, tóc ngắn ngang tai, đi bên cạnh
là một nam sinh. Cô gái vừa đi vừa ríu ra ríu rít, nhưng đi được một lúc thì
đột nhiên làm nũng bắt anh chàng kia cõng.
Anh
chàng e thẹn nhìn cô gái, quay ra nhìn xung quanh thấy quá đông người, mặt anh
ta dần ửng đỏ, một chàng trai nhút nhát, khuôn mặt điển trai, dáng người cao
cao.
Cô gái
có làn da trắng như trứng gà bóc, giống như một con búp bê, đôi mắt tròn đen
láy và sáng như sao vẫn không chịu buông tha, nũng nịu: “Đi mà, đi mà! Em muốn
anh cõng! Cõng…”
Chàng
trai lại nhìn xung quanh, giằng co một lúc, nhưng cuối cùng vẫn từ từ ngồi xổm
xuống.
Cô gái
vui sướng hoan hô, sau khi vừa nhảy tót lên lưng chàng trai, thì có một người
gần đó bắt gặp và la ó: “Trư Bát Giới cõng vợ…”
Khuôn
mặt nhìn quen lắm, đôi mắt, kiểu tóc, có thể nào là… Nhịp tim của Đường Lý Dục
bỗng nhiên loạn nhịp! Không! Là căng thẳng! Lẽ nào trên thế gian này lại có hai
người giống nhau như vậy? Có thể nào là…
… Chuột
Mickey. Người con gái đã nhanh chóng bị anh quên lãng, khuôn mặt nõn nà, những
chiếc răng nhỏ trắng xinh, tính cách vừa tinh nghịch vừa trầm lắng, đột nhiên
xuất hiện trong tâm trí của anh.
Cô ấy
có khỏe không?
Đã ba
năm xa cô ấy rồi. Từ lúc đến Thanh Đảo học đến giờ, anh chưa một lần về quê dù
đã hứa với cô rằng kỳ nghỉ hằng năm, anh nhất định sẽ về…
Tuổi
thanh xuân liệu có được bao nhiêu lần rực rỡ như trong ba năm ấy? Nếu như không
nhìn thấy đôi mắt của cô gái đó, thì có lẽ anh đã thực sự quên hẳn hình dáng
của người con gái ấy.
Ba năm…
Đã có bao nhiêu đổi thay? Không biết có bao nhiêu việc đã xảy ra?
Rất
nhanh, khi bóng dáng cô gái biến mất khỏi tầm nhìn, thì nhịp tim của Đường Lý
Dục cũng dần chậm lại. Chẳng qua đó chỉ là một phen hú vía mà thôi.
Làm sao
cô ấy có thể xuất hiện ở đây chứ? Xuất hiện ở đại học B sao? Nếu anh không
nhầm, thì giờ này, Chuột Mickey phải ở trường BW và đang bận rộn làm thủ tục
nhập học. Được rồi, tháng này các cuộc gọi đang bị thắt chặt, đợi qua thời gian
bận rộn, anh nhất định sẽ gọi điện cho cô ấy. Hơn nữa, giờ này chắc cô ấy cũng
đang hiếu kỳ và không khỏi dán mắt vào những anh chàng đẹp trai ở BW, chắc gì
cô ấy còn nhớ tới ông già này nữa? Cô ấy chắc cũng giống như anh lúc này, chỉ
là ngẫu nhiên nhớ tới nhau mà thôi.
Kỳ nghỉ
lần này, anh khá bận rộn, còn cô, cũng ít hỏi thăm. Họ cứ sống như vậy, cứ yêu
như vậy… từng ngày.
Những
lời cô tâm sự đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của anh.
“Thi
đại học B à, thật là chẳng có tiền đồ gì.” Cô ngẩng mặt lên, cười hỉ mũi vào
anh
“Thế
còn nhóc, em thi trường nào?”
“Đương
nhiên là đại học BW rồi, học tiếng Anh, tiếng Nhật, để sau này có thể cãi nhau
được với người Mỹ và cũng để người Nhật phải nếm mùi kỳ thị của em đối với họ.”
“Em còn
ít tuổi, nhưng có lắm ý tưởng thật. Em học ở đâu đấy?”
“Em có
một người mẹ yêu nước, nên con của bà chắc chắn không thể nào trở thành kẻ phản
đồ được!”
Đường
Lý Dục không rời mắt khỏi đôi nam nữ cho đến khi họ đi hết con đường nhỏ. Vì
sao lại thích nhớ lại những chuyện này cơ chứ? Nhà tâm lý học đã nói, chỉ khi
về già, con người ta mới thích hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Như vậy,
chẳng lẽ mình đã già rồi sao?
Đúng
vậy, nhìn vào những sinh viên mới, Đường Lý Dục lại có cảm giác tuổi trẻ đã đi
qua, giờ đã trưởng thành hơn, điều này khiến anh không hề thích thú.
Đường
Lý Dục từ từ đưa mắt nhìn sang một hướng khác, một cây dạ hợp xanh tươi rậm
rạp. Bên trên tán cây được bao phủ bởi những bông hoa có sắc hồng lòe loẹt, mặc
cho ánh nắng mặt trời thả sức nhảy nhót ở trên đó, tạo ra những chùm tia sáng
rực rỡ.
Mấy chú
chim khách đang đậu giữa những cành cây cũng đột nhiên thôi không còn trò
truyện râm ran nữa, chỉ lặng lẽ đứng nhìn Đường Lý Dục. Đôi mắt đen đưa qua đưa
lại, như muốn hỏi anh: