
hấy bao
nhiêu đôi nam nữ công khai dựa lưng kề vai với nhau, tự nhiên như không có ai,
lại còn có đôi đứng hôn nhau dưới một gốc cây nữa chứ. Đúng là làm bại hoại
thuần phong mỹ tục.
Tần Ca
dường như nhận ra được những cảm nhận lạ kỳ trong đôi mắt của Hứa An Ly, anh
nói đùa rằng cô mới từ “xã hội cũ tàn ác” tới nên thấy cái gì cũng mới lạ.
Thẩm
Anh Xuân liếc rất nhanh Từ Di một cái, sau đó đứng dậy quay người rút lui. Từ
Di cũng vậy, trước khi cáo lui, mặt đầy vẻ tươi tỉnh đắc ý, không quên nói với
một câu hàm ý sâu xa: “Hai người cứ nói chuyện tự nhiên để hiểu nhau hơn nha.”
Thẩm
Anh Xuân và Từ Di ra khỏi nhà ăn. Từ Di dường như phát hiện ra bí mật gì đó vội
nói: “Này, chị xem hai người họ, không khéo lại thành đôi thật đấy, đây gọi là
ông trời có mắt.”
Thẩm
Anh Xuân thở dài một tiếng, trong lòng rối như tơ vò. Liệu Hứa An Ly có rút lui
không làm phức tạp mối quan hệ giữa ba người họ nữa không? Hay trong lòng cô ấy
vẫn chỉ có Đường Lý Dục…
Tối nào
cũng vậy, Thẩm Anh Xuân đều cùng Đường Lý Dục đi ăn ở nhà ăn của trường. Đây là
thời gian mà Đường Lý Dục thấy thoải mái nhất trong ngày. Để đảm bảo dinh
dưỡng, giúp anh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, ngày nào Thẩm Anh Xuân cũng đưa
anh đến “Vườn hồng” ăn cơm. Nhà ăn này giống như nhà hàng, mỗi bữa ăn khoảng
hai mươi tệ, đương nhiên là Thẩm Anh Xuân trả tiền.
Mọi
người trong ký túc đều ao ước được như Đường Lý Dục, còn nhờ anh tìm cho mỗi
anh em một nhạc phụ có khả năng tài chính như vậy! Không là triệu phú thì cũng
phải là cô gái xinh đẹp như Chương Tử Di!
“Đại
ca, thêm nửa năm nữa mà không tìm được, chúng ta sẽ lên mạng tự tìm. Đến lúc
đó, đừng trách chúng tôi phụ tình.”
Đường
Lý Dục cười đến nỗi thiếu chút nữa là phun hết cả đồ ăn từ trong miệng.
Chỉ còn
mấy hôm nữa là Đường Lý Dục kết thúc công việc, các chương đã được gửi đi và
đều nhận được phản hồi rất tốt. Giờ anh chỉ phải sửa lại chương cuối cùng.
Thẩm
Anh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nơi khóe miệng của cô nở một nụ cười dịu
dàng, nhưng lại phảng phất một chút trầm cảm. Đường Lý Dục viết mệt rồi, đứng
dậy khỏi máy tính, nhoài người bò trên vai của cô giống như một con mèo, nói:
“Mệt thật đấy! Hoa hết cả mắt rồi.”
Thẩm
Anh Xuân đang đắm chìm trong suy nghĩ, nên không nghe thấy Đường Lý Dục đang
nói chuyện với cô.
“Này,
em nhớ anh quá rồi hay sao thế?” Thấy Thẩm Anh Xuân không thèm quan tâm đến
mình, Đường Lý Dục đưa tay ra nhẹ nhàng véo cằm của cô.
Giật
mình, Thẩm Anh Xuân quay đầu lại, cố gắng chớp chớp mắt, cười miễn cưỡng. Đường
Lý Dục cũng nhìn cô, ngạc nhiên đến giật mình!
“Có
phải…” Đường Lý Dục nhìn thấy mí mắt của cô sưng đỏ. Khó khăn lắm anh mới kìm
hãm được điều đang định nói. Đường Lý Dục thay đổi chủ đề: “Mấy hôm nay mệt
thật đấy, nhìn em cứ như là già hơn mười mấy tuổi ấy.”
Thẩm
Anh Xuân vội vàng nhìn đi hướng khác. Cô không muốn để Đường Lý Dục nhìn thấy
nội tâm của mình. Bây giờ chưa phải là lúc mình ra tay, thời cơ thích hợp nhất
chưa tới. Vì thế, Thẩm Anh Xuân cố gắng kiềm chế biểu hiện không vui trong
lòng, vờ như không biết gì cả. Đóng kịch kiểu này thật là mệt mỏi. Phải nói dối
là tối hôm qua chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đã cãi nhau với Dương Như Tuyết,
cô ấm ức khóc cả đêm đến mức mắt mới bị sưng đỏ lên.
Đáng lẽ
ra, tâm trạng của Đường Lý Dục rất vui, viết bản thảo xong một cách trôi chảy.
Nhưng đến giờ phút này, anh nhận ra kiểu giải thích của Thẩm Anh Xuân có vẻ hơi
miễn cưỡng. Một thứ linh cảm mập mờ bỗng biến thành cảm giác lo lắng, bất an
như thể sắp có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Đây không phải là lần đầu
tiên anh có cảm giác như vậy. Phải có đến n lần rồi, mà n lần ấy, đều do những
cuộc điện thoại gọi từ nước ngoài về, cô mâu thuẫn với mẹ chỉ vì chuyện tình
yêu. Mỗi lần như vậy, Thẩm Anh Xuân đều kiên quyết làm theo những gì mà mình đã
chọn.
Đến năm
thứ tư, việc đi du học sau tốt nghiệp và chuyện tình yêu đều đã lên kế hoạch.
Vì tình yêu mà từ bỏ tương lai? Hay vì tương lai mà từ bỏ tình yêu? Hầu hết mọi
người không ngần ngại lựa chọn theo cách thứ hai. Thẩm Anh Xuân liệu có là
ngoại lệ?
Cứ nghĩ
đến chuyện này, tâm trạng đang tốt của Đường Lý Dục lập tức lại chùng xuống.
Cùng với kì thi tốt nghiệp sắp đến, thứ tâm trạng này cũng ngày một nặng nề
hơn. Không cần phải đoán mò, nhất định là mẹ của Thẩm Anh Xuân sẽ bắt cô ấy trở
về Mỹ, để cô phải rời xa kẻ nghèo hèn như anh!
Cũng
chỉ vì anh, mà cô đã phải cãi nhau với mẹ để rồi khóc sưng húp cả mắt. Đây
không phải là lần đầu.
Đường
Lý Dục nhìn Thẩm Anh Xuân mà cảm thấy áy náy, day dứt vô cùng. Bây giờ Đường Lý
Dục có nói gì đi nữa thì cũng vô nghĩa, bởi anh sẽ phải đón nhận tình yêu mà
anh không hề biết trước tương lai của nó sẽ ra sao. Nhưng anh vẫn kìm nén, an
ủi nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, ngay cả nếu
một ngày tan vỡ anh cũng không hối hận. Tối nay đi ngủ sớm đi? Luận văn em chưa
chuẩn bị xong phải không? Đừng coi thường sức khỏe của mình như vậy!”
Đường
Lý Dục nhẹ nhàng lắc lắc đôi vai của Th