
vội miếng cơm, biện luận: “Anh đâu có tốt như em nghĩ.” Nói chuyện một
hồi, ngẩng đầu lên, anh mới nhìn thấy cô gái ngồi đối diện. Một cô gái có vẻ
đẹp thuần khiết, giống như một thục nữ đang lặng lẽ ngồi đó, với đôi mắt ướt,
trong suốt như sương mai, ăn vận gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn nà, dịu dàng,
nhìn giống như một thiên sứ.
Mất mấy
chục giây, đôi mắt của Tần Ca cứ ngây ra, cô gái ấy cũng mỉm cười nhìn anh. Cô
gái vừa nở nụ cười, trên má đã lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Lẽ nào là cô
ấy sao?
“Hey,
tình yêu sét đánh hả?” Từ Di cất giọng nói một cách cường điệu. Nhân cơ hội này
để phá đám. Đó mới là mục đích chính của cô ngày hôm nay. Mọi việc diễn ra
thuận lợi hơn cả dự tính. Thực ra hôm nay cô chỉ muốn biết Chuột Mickey của ông
già là thần thánh ở phương nào, rồi mới thực hiện bước tiếp theo, nào ngờ kế
hoạch diễn ra nhanh như vậy.
Vừa
nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến. Đây gọi là một ngày đẹp trời, thời tiết
thuận lợi, nếu có một cơn gió đông có lẽ mọi thứ sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn!
Nghe
những lời nói của Từ Di, Tần Ca mới cảm thấy mình đang thất lễ với cô gái ngồi
ngay trước mặt. Anh liền thay đổi cách nhìn, hơi có chút xấu hổ, giải thích:
“Người bị cận nhìn ai cũng đều như vậy.”
Hứa An
Ly cũng bị hai người kia trêu cho khiến cô cũng phải ngượng ngùng.
“Quyết
định đi Bắc Kinh để trở thành “Bắc Phiêu” hay là ở lại Thanh Đảo?” Từ Di ra vẻ
quan tâm hỏi Tần Ca.
“Muốn
đi Bắc Kinh.”
“Đi đi,
đi đi, em một vạn lần tán thành, đến khi anh thành đạt, đừng quên lão Từ này
được rồi. Khi đó, anh phải mời em ăn một bữa thịt dê nhúng, thịt bò, thịt chó
và nhiều món nữa là em thỏa mãn rồi, như thế mới gọi là không quên bạn cũ.”
“Đừng
nói những câu đáng thương như vậy được không? Lão Từ của chúng ta đâu đến mức
rẻ mạt như vậy, anh sẽ mời em cả một bàn tiệc luôn.”
“Chỉ
biết mời em ấy, còn quên mất em đang ở chín tầng mây rồi à?! Có mắt mà không
tròng!” Thẩm Anh Xuân nói giọng oán trách.
“Anh ấy
mà dám?” Từ Di khua khua quả đấm dường như đang muốn chứng minh cho anh ta
thấy: “Không những phải mời chị, kể cả Hứa An Ly cũng không được bỏ sót!”
Lúc này
Tần Ca mới biết, cô gái ngồi đối diện với mình tên là Hứa An Ly. Tuy nhiên, từ
trước đến nay anh chưa từng gặp. Nhìn khuôn mặt như một thiên sứ đó cũng đủ
biết cô ấy là sinh viên năm thứ nhất. Đưa ánh mắt nhìn sang phía Từ Di, ý của
Tần Ca rõ ràng là muốn hỏi Hứa An Ly là người cùng quê hay là người thân cô ta?
Đều không phải! Là… là bạn. Không! Không! Coi cô ấy là bạn thì có gì khác với
việc dê và sói coi nhau như bạn? Dê và sói có bao giờ thực sự coi nhau là bạn
không?
“Cô bạn
nhỏ năm thứ nhất, Hứa An Ly.” Cách xưng hô của Từ Di thay đổi một cách nhanh
chóng.
“Đại
thánh của tình yêu! Mới gặp mặt lần đầu mà anh đã không muốn rời cô ấy rồi à?
Cứ cẩn thận, em không tha thứ cho anh đâu.” Im lặng một lúc, cô lại nói tiếp:
“Dù sao, cũng dễ hiểu thôi, anh hùng còn khó qua ải mỹ nhân, huống hồ là tiểu
mỹ nhân đây lại như hoa như ngọc.”
“Định
làm bà mối hả?” Tần Ca phản kích lại.
Hứa An
Ly xấu hổ đỏ hết cả mặt, nhưng cũng chỉ dám nhìn hai đại tỷ trêu chọc anh chàng
ngồi ngay trước mặt.
Không
dám chêm vào đến nửa câu, mà cũng chẳng biết nên nói gì. Từ trong câu chuyện
của họ, Hứa An Ly cảm thấy, họ là những người bạn tốt của nhau, không dè dặt,
trói buộc. Tình bạn thân thiết giữa ba người khiến Hứa An Ly cũng cảm thấy hơi
có chút ghen tị và ái mộ.
May mắn
thay, cô đã trở thành bạn của chị Thẩm, giờ tự nhiên lại quen biết thêm với Từ
Di, như vậy đàn anh họ Tần ngồi ngay trước mặt đây đương nhiên cũng sẽ trở
thành bạn tốt của cô.
Trường
đại học thật sự là một thế giới khác biệt hoàn toàn so với trường trung học. Ít
nhất, Hứa An Ly cũng cảm nhận được sức sống của tuổi trẻ và sự tươi mới của thế
giới. Hóa ra, giữa con người với con người, đều có thể trở nên thân thiết với
nhau như thế này, cùng nhau chia sẻ vui buồn, cùng nhau trải qua tuổi trẻ đầy
nhiệt huyết, cố gắng và cùng chung lý tưởng.
Thế
giới này ngày càng rộng lớn hơn. Nghĩ vậy, con tim buồn bã của Hứa An Ly cũng
vui vẻ lên nhiều.
Hứa An
Ly bằng lòng gia nhập vào thế giới của họ, cô bằng lòng trở thành bạn tốt của
họ.
“Anh
Tần… Rất vui vì được quen biết anh. Sau này, mong anh giúp đỡ nhiều.” Hứa An Ly
nói một cách khiêm tốn.
“Này,
lão Tần, trước mặt mỹ nhân anh đừng có giả bộ phong độ để gây sự chú ý với cô
ấy nữa.” Từ Di vừa nhìn Tần Ca vừa nói.
Thẩm
Anh Xuân có vẻ đang suy tư.
Ánh mắt
Tần Ca lướt nhìn nghi hoặc, anh im lặng nhìn vào mắt Thẩm Anh Xuân. Từ Di kéo
cánh tay của anh, châm chọc anh chưa từng nhìn thấy gái đẹp. Bốn người họ ngồi
ăn uống với nhau, nói cười vui vẻ. Từ Di vốn dĩ không phải kiểu người hay nói,
nhưng hôm nay cô ả “vừa khai vị lại vừa khai tâm”. Hứa An Ly cảm thấy, vào đại
học người nào cũng trở nên lưu manh như vậy. Hồi còn trung học, những kiểu đùa
như thế này chỉ có bạn thân với nhau mới có thể nói ra. Từ buổi tối hôm qua cho
tới hôm nay, tại ngôi trường này, cô đã được mở rộng tầm mắt, nhìn t