
Người Trung Quốc đông như vậy, trùng tên nhau là chuyện bình
thường.
Ở đại
học B, ngoài anh ra, cô không có bạn bè gì cả, dù là bạn học cùng lớp, bạn đồng
hương. Vừa nghĩ đến anh, nhịp tim của cô dường như đập chậm lại một nhịp, có
thể nghe rõ tiếng máu đang chảy trong huyết quản. Buổi tối hôm qua, anh đã lỡ
hẹn. Có phải anh cố tình bỏ lỡ cuộc hẹn không? Có phải…
Hứa An
Ly cứ đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ, quên cả bước đi. Nếu không phải đằng sau có
người không ngừng gọi, thì cô cũng chẳng biết mình còn đứng ngây người ở đó bao
lâu nữa.
Trong
nhà ăn thật ồn ào và đông đúc. Mất một hồi lâu chẳng tìm được chỗ ngồi vừa ý,
không phải không còn chỗ ngồi, mà Hứa An Ly chỉ muốn tìm một chỗ gần cửa sổ. Cô
muốn vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh. Cô quay đầu, chuyển sang hướng khác, phía cửa
sổ cạnh cửa ra vào có chỗ trống. Vừa ổn định chỗ ngồi, một giọng nói quen thuộc
vang lên trên đỉnh đầu: “Hey, Hứa An Ly, em nhìn ai mà tập trung thế, chị gọi
em mãi cũng chẳng thèm để ý?” Hứa An Ly từ từ ngẩng đầu lên, cô vẫn chưa hoàn
toàn thoát ra khỏi suy nghĩ vừa nãy, trong đầu chỉ thấy có anh. Vì thế, cô cứ
ngơ ngác nhìn người đang nói chuyện với mình.
Thẩm
Anh Xuân. Sau mười mấy giây, Hứa An Ly mới biết người đang đứng trước mặt nói
chuyện với mình là ai.
“Không
nhận ra chị à? Hay là đang chuyên tâm nghĩ đến bạn trai?” Thẩm Anh Xuân có vẻ
như đang vô tư vừa nói vừa cười.
Hứa An
Ly từ từ đỏ mặt. Lúc này, cô mới nhận ra, đi bên cạnh Thẩm Anh Xuân còn có một
chị bạn nữa, chị ấy đang chăm chú nhìn mình. Đỏ mặt, tim đập loạn xạ, kiểu nhìn
chẳng khác nào đối với một người đang làm việc gì đó sai trái.
“Lão
Từ, em chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ sao? Nhìn em si mê giống như đang ngắm
hoa ý!” Thẩm Anh Xuân vừa nói xong với Hứa An Ly liền quay sang nói với Từ Di
đang đứng bên cạnh mình.
“Chị
cả, chị đúng là người hiểu em nhất đấy, em thích ngắm người đẹp, đặc biệt là
tiểu cô nương ngay trước mặt đây. Như thế nào mà cô ấy trở thành bạn của chị
vậy? Sao chị không giới thiệu cho em biết? Thế là không được đâu đấy.” Từ Di
vừa cười vừa nói.
“Chị
à!” Đến một lúc lâu, Hứa An Ly mới nói xen vào được một câu.
Nếu
theo như nguyên tắc thay thế bằng nhau, có thể đưa ra những quyết định như sau,
chị Thẩm là bạn tốt của ông già, chị Thẩm cũng sẽ là bạn tốt của Hứa An Ly. Có
thể lý giải như vậy được không?
Con vật
sống vì bầy đàn, con người sống vì tập thể. Thẩm Anh Xuân là “đồng loại” với
Hứa An Ly. Tuổi trẻ mãi mãi không bao giờ kết thúc. Có một câu nói không sai:
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”
Đối với
Hứa An Ly, quen biết Thẩm Anh Xuân và Từ Di là một chuyện vui mà cô chưa bao
giờ nghĩ tới. Vừa mới đến đại học B đã quen biết hai chị vừa xinh đẹp lại thích
làm bạn với mình, đúng là phúc cả ba đời. Vì thế, Hứa An Ly mới tỏ ra thận
thiện với chị Từ vừa mới quen biết, ánh mắt của cô thể hiện đầy sự tôn trọng và
vui mừng.
Một âm
thanh thì thầm vang lên trong lòng: “Ông già, xem anh về sau còn dám bắt nạt em
nữa không? Em đã có đồng đảng để đối phó với anh rồi đấy. Anh cũng đừng hòng
che giấu em chuyện gì, mọi hành động của anh đều nằm trong lòng bàn tay của em,
đừng có mơ đến việc xin lỗi, nếu không thì…”
Nụ cười
đầy vẻ đắc ý hiện trên khuôn mặt thiên thần của cô.
Sau khi
cùng ổn định chỗ ngồi, Thẩm Anh Xuân và Từ Di bắt đầu ăn cơm. Hứa An Ly dường
như chợt nghĩ ra điều gì đó hỏi Thẩm Anh Xuân: “Tối hôm qua ấm siêu tốc không
gây ra tai họa gì chứ?” Thẩm Anh Xuân chẳng biết làm sao.
“Chị
Thẩm… xem ra… chị em mình đúng là có duyên thật đấy. Được quen biết chị, em rất
vui. Sau này chắc em sẽ làm phiền chị nhiều đấy.” Hứa An Ly lại quay sang phía
Từ Di, tiếp tục nói: “Chị Từ, chị cũng vậy, sau này nhờ chị giúp đỡ em.”
“Việc
đó, chắc chắn rồi.” Từ Di gật đầu nhận lời.
Hứa An
Ly chỉ đơn giản là cảm thấy rất vui, nghĩ ra cái gì là nói cái đó. Nói mãi rồi,
cô mới vô tình nhìn thấy mí mắt của Thẩm Anh Xuân bị sưng đỏ, đôi mắt một mí
giờ sưng ngày càng đỏ hơn.
Nhìn
đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly lại nghĩ, chắc là do chuyện chiếc
ấm siêu tốc đã gây họa gì, cãi nhau với người cùng phòng, ẫm ức khóc sưng cả
mắt. Thẩm Anh Xuân cố tình ngẩng mặt lên, đối mặt với Hứa An Ly, để cho cô thấy
và đừng nói nữa, công khai nói với Hứa An Ly: “Bị bạn trai ức hiếp!”
Oh!
Giật mình một cách bị động. Trong nháy mắt Hứa An Ly hơi có chút bối rối, nhưng
cô không thích tò mò chuyện riêng tư của người khác trước chỗ đông người. Vì
thế, cô không tiếp lời chủ đề mà Thẩm Anh Xuân vừa nói tới, cúi xuống giả bộ ăn
cơm.
Đúng
lúc đó, cô bỗng nghe thấy giọng của Từ Di: “Con gái thời nay đúng là chẳng hiểu
ra kiểu gì, không thích những anh chàng độc thân, lại cứ thích đi yêu cái thứ
hoa đã có chủ, chẳng thèm để ý mình là người thứ hai hay thứ ba, chẳng có cơ
hội cũng tự tạo ra cơ hội!”
Từ cuộc
đối thoại của họ, Hứa An Ly đã ngầm hiểu ra, đại khái là có một cô gái nào đó
thích bạn trai của chị Thẩm, sau khi biết chuyện chị Thẩm rất đau buồn.
Làm sao
có thể không đau buồn được chứ? Tình y