
Nam lên xe với tâm trạng vui mừng, nhưng nó cũng không
đến nỗi quá nặng nề. Câu chuyện tình yêu này, có thể được xem xét tới mức độ
nào, được mất trong chuyện này mọi người không nói rõ được, chỉ biết cầu nguyện
cho cô.
Từ sự
việc này cũng dẫn đến một vài vấn đề khiến cho các nữ sinh ở ký túc xá số ba
khu Thiên Thần Viên này không ngừng tranh luận: “Quan hệ giữa Lâm Nhã Nam với
bạn trai rốt cuộc là yêu hay tình dục? Rốt cuộc là vì điều gì?”
Thẩm
luận mất nhiều ngày, không ai đưa ra được đáp án. Những nghi hoặc chỉ càng
khiến cho cô gái lún sâu hơn. Vốn dĩ tình yêu không có đáp án, nhưng Thẩm Anh
Xuân đã có một câu nói rất hay: “Tình yêu gần giống như là bị ho. Nếu như đã
mắc phải rồi, bạn muốn nhịn cũng chẳng nhịn được.”
Hóa ra,
những việc “phiền phức” này là kết quả của việc không nhịn được.
Vốn dĩ
chỉ xin nghỉ phép một tuần. Kết quả, sau nửa tháng Lâm Nhã Nam mới từ Bắc Kinh
trở về. Mọi người còn cho rằng không khéo gã trai kia đã lừa bán cô đi hay chặt
cô ra từng mảnh, ai nấy đều lo lắng. Lúc đầu mọi người đều đoán rằng Lâm Nhã
Nam khi đi thì đầy dặn, khi về chắc sẽ tàn tạ di nhiều. Nhưng Lâm Nhã Nam giờ
vừa đầy đặn một vòng, lại vừa có làn da như hoa đào.
Người
đàn ông ấy, thấy cái gì ngon thì mua, thấy nơi nào vui thì dẫn cô đi. Hơn nữa
còn tặng cho cô một cái vòng nạm kim cương những mấy cara nữa. Đúng là trong
cái họa mà lại gặp may.
Người
đàn ông đó làm cho một công ty của Pháp có bộ phận chi nhánh ở Bắc Kinh. Đúng là
bắt được một con cá lớn. Tuổi tác à? Không già cũng không trẻ, vừa tầm mà các
cô gái đều thích. Lâm Nhã Nam đã yêu anh ta.
Choang!
Sau khi âm thanh vang lên, cửa ký túc đã bật mở. Cánh cửa đã bị một ngoại lực
khá mạnh đập vào, rồi va vào bức tường phía sau, lại một lần nữa vang lên âm
thanh khiến người ta phải run sợ.
Từ Di ở
trong ký túc một mình, đêm nay cô không thấy thoải mái, mỗi lần đến kỳ đều làm
cô đau đến nỗi chết đi sống lại. Cô đang nằm trên giường đếm sao, bị dọa cho sợ
đến nỗi bật dậy như lò xo. Sau nỗi hoang mang, cô lại lập tức nằm xuống. Nếu là
bọn lưu manh, cô chỉ có nước giả vờ chết, lấy chăn đậy lên mặt, nín thở. Sẽ
chẳng còn gì để nói, nếu chăn bị lật ra, bắt cô giao tiền giao người, muốn thế
nào cô cũng đồng ý!
Cái tên
lưu manh đáng chết kia đúng là không có mắt, bổn cô nương không có tiền để xin,
mà cũng chẳng thể cưỡng bức được, vì đã đến “ngày” rồi.
Đúng là
có mắt mà không có tròng. Nếu không thể dùng bánh để dụ sói thì chỉ còn cách
giả chết thôi.
Đúng
lúc cô sợ không dám thò mặt ra nhất, đột nhiên lại nghe thấy tiếng: “Choang!”
Lại là âm thanh đó vọng lại, toàn thân Từ Di run sợ. Trời ạ, tên cướp kia!!!!
Đèn
được bật sáng.
Cô đang
đợi tên cướp phát điên lên, kéo cô ra khỏi chăn, tàn phá một trận như chưa từng
có trong lịch sử. Một cô gái yếu đuối cũng chỉ có như vậy. Trong một cuốn sách
phá án cô đã từng đọc, nếu lúc này bạn phản kháng kịch liệt, bạn sẽ làm cho tên
cướp ra tay giết bạn. Chẳng thà cho con sói một bữa tối ngon miệng, sau đó, nó
sẽ ngoan ngoãn thả bạn ra.
Im
lặng, im lặng, im lặng giống như chết! Không phải là chết trong im lặng mà là
sự bùng phát trong im lặng!
Cô cẩn
thận thò đầu ra khỏi chăn, thở dài một cái cho thoải mái, tên cướp này đã làm
cô sợ đến thót tim. Ai ngờ, đó lại là Thẩm Anh Xuân.
“Chị
dọa em sợ chết đi được!” Không trả lời.
“Này,
chị làm gì mà cứ như sắp có bão thế?” Vẫn không trả lời.
Từ Di
ngồi dậy, nhìn Thẩm Anh Xuân một cách kỹ càng. Giờ cô mới nhận ra, trên mặt
Thẩm Anh Xuân là một đám mây đen cuồn cuộn, còn có cả sấm sét nữa! Bình thường,
hai người họ vẫn rất thân thiết. Cô kéo Thẩm Anh Xuân đang đứng đờ dẫn ở giữa
căn phòng. Một Thẩm Anh Xuân kiên cường, một Thẩm Anh Xuân kiêu ngạo, giờ cô
chẳng khác nào một chiếc chân gà bị rút xương, từ từ ngã vào vòng tay của Từ
Di.
“A!!!”
Sau một tiếng kêu lớn, cô liền bật khóc!
Từ Di
cũng lờ mờ hiểu. Buổi tối hôm nay xảy ra trận động đất cấp mười hay sao?
Đúng
vậy. Từ Di đoán không nhầm. Là động đất, động đất của tình yêu! Trời sập đất
lún! Không! Trời long đất lở! Trời – long – đất – lở!
Đợi cho
Thẩm Anh Xuân khóc đến mệt mới đem chuyện ra kể cho Từ Di nghe. Một người vốn
lắm mưu nhiều kế như Thẩm Anh Xuân mà giờ chẳng nghĩ ra được mưu mẹo gì, Từ Di
cũng vậy.
Hai
người họ, em nhìn chị, chị nhìn em, chia sẻ kinh nghiệm trong chuyện này. Từ Di
thì toàn nói trên sách vở, không bằng Thẩm Anh Xuân có nhiều kinh nghiệm thực
tế, làm sao bây giờ?
Tình
yêu không giống như công thức phân tử, tìm ra những chỗ sai, sửa lại một chút
là ok! Những cái sai trong tình yêu ta có thể thay đổi, sửa chữa, nhưng nó sẽ
giống như là đường parabol khi bị vẽ sai, nếu xóa đi, vẽ lại một đường khác,
liệu có thể đạt được một trăm điểm không?
Không
thể nào! Em có thể ngăn cản họ chung đụng thể xác, nhưng em không thể ngăn cản
được hai trái tim giống như nước đầu nguồn không ngừng phun ra những bông hoa
nước của tình yêu. Thậm chí, em càng ngăn cản, chẳng khác nào dùng áp lực nén
nước xuống, làm cho nước bắn lên những