
bông hoa càng đẹp và rực rỡ hơn.
Từ Di
trầm tư một hồi lâu mới cẩn thận phản hồi: “Có khi nào là do cô ta tình nguyện?
Lao vào anh ta như một con thiêu thân! Đường Lý Dục trước đây có kể cho chị
nghe về cô ta không?”
Thẩm
Anh Xuân lắc lắc đầu, chưa hề kể qua. Nếu kể qua rồi, cô đã không bị tổn thương
như thế. Nói đúng hơn thì linh hồn của anh ta ngoài tầm kiểm soát của cô. Không
nói, nhưng cô cũng có thể hiểu, anh ta yêu cô, nhưng vẫn bắt cá hai tay, đàn
ông không phải là thế sao? Không bao giờ hé lộ, không bao giờ nói ngoài em ra
anh vẫn còn có một người con gái khác.
“Mấy
năm nay, trong mắt chị Lý Dục vẫn luôn là một người đàn ông đáng tin. Anh ấy đã
cùng chị làm chuyện đó. Có thể nói, anh ấy yêu chị, muốn mang hạnh phúc đến cho
chị, nếu không, anh ấy cần chị làm gì…”
“Người
ta nói yêu em, không bao giờ là mãi mãi, ngay cả khi người ta lấy em, cũng
không có nghĩa là cả đời sẽ chung thủy với em, vẫn có thể ly hôn.”
“Cô nữ
sinh kia dù đã tìm đến đại học B rồi nhưng đó là việc của cô ta. Điều đáng quan
tâm là xem thái độ của Lý Dục thế nào, nếu anh ta không có ý gì với cô gái đó,
cô ấy yêu đơn phương mãi rồi cũng sẽ phải từ bỏ.”
“Chị
không tin đàn ông có thể làm ngơ được!”
Tử Di
có một ý tưởng: “Cách tốt nhất là chúng ta phải thật nhanh tìm cho cô ta một
người khác. À, chị xem Tần Ca, bạn của anh Lý Dục cũng được đấy!”
Đôi mắt
của Thẩm Anh Xuân sáng lên. Đây gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách,
hết khóc lại cười. Một cách hay thế mà cô không nghĩ ra, nhưng chỉ sợ hai người
họ không cùng cấp, không có từ trường, như vậy là thất bại rồi.
Đây là
một cách hay! Nhưng hai người họ lại quên đi một định lý: Nếu có thể thay thế
được tình yêu, nếu hạnh phúc với những gì đã thay thế. Thử hỏi một chút, làm
sao có thể giải thích được mấy chữ lâu dài như trời đất và long trời lở đất?
Làm sao có thể lý giải trăng có tròn có khuyết, người có buồn vui ly hợp? Làm
sao lý giải: “Mùa hoa rụng lại gặp vua?”
Không
quan tâm nhiều nữa, việc đầu tiên cần làm là phải biết kìm nén mọi chuyện. Đây
là trận chiến bảo vệ tình yêu, một chiến dịch quan trọng. Đối với Thẩm Anh Xuân
mà nói, nó chẳng kém gì thắng lợi trong chiến tranh Liên Xô bảo vệ tổ quốc.
“Tần Ca
cứ giao cho em, cô bé kia chị cũng không phải bận tâm, hôm nào chị kể chi tiết
về cô ta cho em.”
Cứ
quyết định như vậy đi, không quan tâm cách làm này là thượng sách hay hạ sách,
miễn sao nó là một kế sách. Chỉ cần giành được phần thắng là kế sách rồi. Mặc
dù đã có phương án hành động, Thẩm Anh Xuân vẫn cảm thấy lo lắng, thấp tha thấp
thỏm. Tình yêu không thể bị lẫn cả tạp chất, nó tuyệt đối phải là ích kỷ. Cô
kiên quyết phải đánh bại tình địch, phải cho đối phương nếm mùi cay đắng.
Người
mà Thẩm Anh Xuân này yêu, người khác không thể đụng đến được. Tuy nhiên, cô rất
may mắn, vì đối thủ lại là một nha đầu ngây thơ. Cô ta chắc chắn không phải là
đối thủ của cô! Càng dễ dàng để xử lý!
Đã nửa
đêm rồi, không ngủ được, cô lại cùng Từ Di nói chuyện.
“Em vẫn
nhớ tới người con trai đó sao?” Trong bóng đêm Thẩm Anh Xuân đột nhiên chuyển
chủ đề. Trái tim của Từ Di đột nhiên hơi đau một chút. Không biết đau vì Thẩm
Anh Xuân hay là vì chính mình, có gì khác biệt sao? Hay còn nói, cơ bản nó đau
vì những thứ vô vị trong tình yêu. Im lặng một lát, cô nhẹ nhàng thở dài: “Có ý
nghĩa gì không?”
“Kiên
trì thì sẽ có, chiến tranh chống Nhật phải mất tám năm, cho dù là Quốc dân đảng
hay là thế giới bên ngoài, họ đều cho rằng Mao Trạch Đông không thể thắng được.
Đúng là như vậy, quân địch thì có máy bay, pháo binh, tất cả đều là vũ khí tiên
tiến, còn Mao Trạch Đông, chỉ có súng trường và hạt kê. Nhưng cuối cùng, Mao
Trạch Đông lại chính là người tuyên bố thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung
Hoa, chứ không phải là Tưởng Giới Thạch. Tình yêu cũng có những điều bất ngờ,
em có tin không? Giống như hồi đầu, chị và Lý Dục đến với nhau, nếu như chị
không kiên trì, thì bọn chị đã không ở bên nhau hai năm nay.”
“Anh
ấy… đã có… bạn gái.”
Giọng
nói hơi ướt át, hơi yếu đuối như chỉ cần chạm vào là sẽ gãy rời!
“Đây
chính là lý do em không chấp nhận Hứa Đồng…”
“Em đã
nhiều lần thử nói chuyện với anh ta… Nhưng…”
Đúng,
quá nhanh, chia tay đã bốn năm rồi, nhưng khuôn mặt của anh ta chưa bao giờ
phai mờ trong trái tim của cô. Thời khắc của tuổi trẻ, liệu còn bao nhiêu lần
bốn năm như vậy nữa?
Thời
gian bốn năm, đã có bao nhiêu ký ức ấm áp dần mất đi?
Bốn năm
của tuổi trẻ, đã có bao nhiêu người đổi thay?
Anh là
thứ đẹp nhất trong cuộc đời của cô, Từ Di vẫn luôn cho là như vậy. Nếu có thể
quay ngược thời gian, thì cô cũng không bao giờ hối hận và vẫn yêu anh, yêu cả
những thứ độc nhất vô nhị của anh, giống như áo liền váy không thể thay thế cho
T-Shirt. Đàn ông thì cũng có phong cách riêng, phong cách của anh ấy, tính cách
của anh ấy tinh tế mà mềm mại, luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Chỉ là,
Từ Di luôn có nghi ngờ: “Vì sao đàn ông, đã tâm dầu ý hợp với bạn, lại có thể
dễ dàng quên đi người bạn gái trong cuộc số