
ng của anh ta, bao nhiêu ký ức ngọt
ngào dường như là chuyện của người khác, anh ta không hề quan tâm. Đàn ông vốn
dĩ là loài động vật bạc tình, còn tình yêu vốn dĩ là thứ có thể làm vơi đi nỗi
buồn chán?”
Bốn năm
rồi, anh ta có bao giờ nghĩ đến cô? Một chút thôi cũng tốt.
Làm sao có thể không đau buồn được? Tình
yêu là độc quyền.
Ba người thì đông quá, một người thì cô
đơn, hai người là vừa đẹp.
Buổi
tối đầu tiên của ngày khai giảng, Tần Ca bị mất ngủ. Anh biết, điều đó không
thể nào, hoặc nó chỉ là một hình ảnh gợi lại cho anh những cảm giác đã qua.
Nhưng anh vẫn bị mất ngủ.
Quả
thực, một năm trở lại đây, anh không còn nghĩ nhiều đến cô nữa, cái thành phố
này cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng cũng khó mà gặp được cô. Không phải không
hy vọng, mà là cô giống như một giọt nước đã bị tan chảy trong bầu không khí
bốn mươi độ, biến mất không để lại dấu vết.
Anh
không hối hận vì chuyện họ chia tay, vì anh cũng đã cố gắng hết sức để nối lại
rồi, nhưng giữa họ không có kết quả. Đó là tuổi trẻ, là số mệnh, là tình yêu…
Nhưng
bức tranh bừng sáng của ban ngày trong nháy mắt đã làm cho bầu không khí tràn
đầy vị ngọt. Chẳng biết là vì sao, những gì liên quan tới cô ấy đều mang thứ
hương vị này.
Anh
cũng biết rằng, đó không thể nào là cô được, chỉ là một người nào đó có khuôn
mặt và hình dáng giống cô. Chính khuôn mặt và hình dáng ấy đã khiến anh trở nên
vô thức một hồi lâu trong dòng người chen chúc, hỗn loạn như đưa thoi. Cho đến
khi anh chớp mắt, cái bóng ấy đã biến mất cùng dòng người.
Nếu như
không phải là vì tiếng còi xe thiếu kiên nhẫn ở phía sau, Tần Ca cũng không
biết anh sẽ đứng ngây người trên con đường nhỏ đó bao lâu nữa. Anh chuyển bước,
sau đó, đột nhiên ngồi xuống cái bục nhô ra trên đường. Đã một thời gian dài.
Không! Đúng hơn là sau lần cô ấy ra đi, đây là lần đầu tiên tinh thần của anh
mới bị hoảng hốt như vậy.
Anh đã
tha thứ vì chuyện ra đi không từ biệt của cô. Và anh cũng biết, cô làm như vậy
vì có nỗi khổ riêng.
Yêu một
người thì luôn mong cho cô ấy được hạnh phúc, mặc dù cô ấy đã phản bội lại bạn.
Dĩ
nhiên là sẽ cũng hơi buồn, nhưng Tần Ca lại dùng câu nói này để tự an ủi mình.
Vì thế, khi bóng dáng của người kia khơi lại những hồi ức trong anh, anh cũng
không hề cảm thấy buồn.
Chỉ có
điều khiến anh không thể lý giải được là, buổi sáng hôm sau anh dậy rất sớm,
làm cho mọi người trong ký túc nhìn anh như một sinh vật lạ. Đám con trai trong
ký túc của Tần Ca đều được biết đến là lười chẳng khác gì lợn. Chẳng có một chàng
trai nào lại muốn chạy bộ để rèn luyện sức khỏe. Nếu không có giờ học, thì hôm
đó chắc chắn họ sẽ ngủ nướng đến khi mặt trời đã lên ba con sào mới dậy. Tần Ca
tự nhiên dậy sớm như vậy, làm cho mọi người cảm thấy giống như mặt trời mọc lên
từ đằng tây.
Tần Ca
cũng chẳng buồn giải thích, nhẹ nhàng rời khỏi ký túc, xuống lầu, mọi người lẩm
bẩm mấy câu rồi trở mình ngủ tiếp.
Không
phải đi chạy bộ, chỉ là chỗ nào có người thì anh đến. Người trong trường rất
đông, còn rất nhiều phụ huynh của những sinh viên mới vẫn chưa về. Trên con
đường nhỏ, có rất nhiều xe biển số ngoại tỉnh đỗ ở đó. Có những phụ huynh ngủ
trên sân chơi một cách thoải mái. Phần lớn những người này đều đến từ vùng nông
thôn hoặc là những gia đình nghèo, vì tiết kiệm tiền cho con mà không ngủ ở
khách sạn, chỉ có thể trải chiếu nằm ngủ qua đêm.
Khuôn
viên của trường lớn như vậy, mà anh đi tới n lần. Đến khi khung cảnh xung quanh
đã trở nên vắng vẻ, mọi người đều đã vào nhà ăn. Cố quên đi mối tình mãnh liệt
giờ đã không còn nữa, anh ủ rũ bước trên con đường đến nhà ăn. Bỗng anh nhận
ra, đây chỉ là ảo giác. Thật nực cười!
Buổi
trưa, đang ăn cơm trong nhà ăn, Hứa An Ly tình cờ gặp Thẩm Anh Xuân, chị ấy
đang ngồi cùng một cô gái khác. Chẳng biết làm sao vừa nhìn thấy Thẩm Anh Xuân,
Hứa An Ly lại thấy con tim mình như có một cảm giác… một thứ cảm giác không thể
diễn tả được bằng lời.
Lần đầu
tiên gặp ở nhà ga, lạnh nhạt, cao quý, mạnh mẽ.
Lần đầu
tiên gặp Thẩm Anh Xuân cô rất ghét, chị ta cứ giống như động vật máu lạnh,
chẳng lẽ đại học B không còn ai khác sao? Kiểu người như chị ta mà cũng được
làm người đại diện cho đại học B đi đón sinh viên mới… Cô thề không đội trời
chung với Thẩm Anh Xuân. Nếu như không phải vì mình không biết đường đến đại
học B, Hứa An Ly đã không bị chị ta ra lệnh.
Buổi
gặp mặt tối qua, mặc dù lúc đầu chưa quen, nhưng Thẩm Anh Xuân lại rất hòa nhã,
tốt bụng, có thiện chí, như bao nữ sinh khác. Lúc này, khi gặp lại Thẩm Anh
Xuân một lần nữa, Hứa An Ly tự dưng lại nhớ tới năm từ: “Tha hương ngộ cố tri.”
Thẩm
Anh Xuân có thể trở thành bạn tốt của Hứa An Ly sao?
Thực
ra, trong lúc ăn cơm Hứa An Ly hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Lúc vừa
mua cơm xong, khi cô đang nhìn tứ phía tìm chỗ ngồi, trong âm thanh ồn ào hỗn
độn, cô thoáng nghe thấy hình như có người gọi tên mình. Không chắc lắm. Có lẽ,
là cô nghe nhầm. Ngay cả khi có ai gọi thật, có thể có người nào đó trùng tên
trùng họ với mình.