
m nay
Hứa An Ly cũng muốn uống rượu, từ trước tới giờ cô chưa từng say, nếm thử mùi
vị say cũng hay. Tất cả hương vị cuộc sống, dần dần rồi cũng phải nếm thử, nếu
không cuộc sống sẽ trở nên đơn điệu. Nó giống như một câu nói: Chỉ có người nào
trải qua khó khăn, đau khổ, thì mới biết thế nào là hạnh phúc, mới có thể hiểu
được làm sao để trân trọng hạnh phúc.
Vì thế,
ngày hôm nay, đối với Hứa An Ly mà nói, rốt cuộc là khó khăn? Hay đau khổ?
Rượu
vừa được rót đầy, chén rượu của Từ Di đã được đưa ra đầy thách thức.
Cũng
chỉ là một chén rượu. Ngay cả là một chén rượu đắng, thì nó cũng chẳng có nghĩ
lý gì? Chẳng một chút do dự, Hứa An Ly nâng chén rượu lên cạn một hơi. Chẳng
phải con người ai cũng muốn có những giây phút thoải mái sao? Hôm nay cô dứt
khoát phải sống thoải mái đến cùng.
Đúng
vậy, một Hứa An Ly ít nói, tĩnh lặng, hôm nay sẽ khiến tất cả mọi người phải
nhìn cô với ánh mắt khác!
Tần Ca
nhìn Hứa An Ly bắng ánh mắt đầy ái ngại nhưng cô vẫn nhắm mắt làm ngơ. Khi chén
rượu của Thẩm Anh Xuân cụng vào, cô cũng mỉm cười uống cạn.
"Thẩm…
Chị Thẩm, em có thể gọi chị như vậy không?" Hứa An Ly đặt cái chén không
lên bàn, tự mình rót đầy rượu. Phong độ kiểu kiên cường bất khuất vì nghĩ lớn.
Thẩm
Anh Xuân nở nụ cười tao nhã. Buổi tối hôm nay cô mặc trên mình một chiếc váy
dính đầy hạt đá, trong đám đông nó trở nên cao quí, thoát tục. Những cử chỉ của
cô vô tình thể hiện cung cách đứng trên cao nhìn xuống của một người có tiền.
Nếu như đây là một trận chiến, đối phương sẽ bị khí thế của cô làm cho sợ hãi
đến nỗi chưa đánh đã bỏ chạy. Nhưng Hứa An Ly không giống như những người khác.
Thấm Anh Xuân gật gật đầu, tiếp tục nghe cô nói.
"Chúng
ta đúng là có duyên với nhau."
"Là
ý gì vậy? Chị không hiểu, có gì em cứ nói thẳng ra." Ánh mắt của Thẩm Anh
Xuân vẫn không thay đổi sắc nét và tư thái cao quý.
"Tiểu
muội của tôi có thể có ý gì cơ chứ?" Nói xong, Đường Lý Dục đứng dậy. Sau
khi đi về phía của hai người, hai cánh tay anh dang ra ôm chặt bả vai của hai
cô gái, giọng nói tỏ vẻ hài lòng: "Anh Xuân, An Ly muốn trở thành bạn tốt
của em, như vậy mà em cũng không hiểu à?" Nói xong, anh liền quay mặt sang
Hứa An Ly: "Đúng không, tiểu muội?"
Khi
nghe Đường Lý Dục nói điều này Hứa An Ly chỉ biết nhìn vào trong chén rượu. Cô
không thể ngẩng đầu. Hơi thở chậm chạp trong lồng ngực đang nhấp nhô, giống như
miếng bọt biển, chỉ cần dùng tay ấn nhè nhẹ là nước tràn ra.
Bạn?
Hứa An Ly và Thẩm Anh Xuân có thể trở thành bạn sao?
Nới
lỏng cánh tay, Đường Lý Dục dường như không yên tâm, dặn đi dặn lại Thẩm Anh
Xuân phải đối tốt với tiểu muội không được bắt nạt cô!
Thẩm
Anh Xuân nở nụ cười đầy ẩn ý: "Em sẽ đối tốt với cô ấy, vấn đề là ở
anh…"
Đường
Lý Dục nhún vai: "Lẽ nào anh lại ngược đãi cô ấy, có thể sao?"
"Em
biết, anh rất…" Thẩm Anh Xuân thờ ơ liếc nhìn Hứa An Ly đang cúi đầu, cô
ngừng lại, dường như để tìm kiếm một lời giải thích thỏa đáng: "Anh rất
thương cô ấy, một cô gái xinh đẹp hoàn thiện, đến đâu cũng được không ít con
trai ân cần chăm sóc. Am nói có đúng không Đường Lý Dục?"
"Xinh
đẹp không phải có lỗi, còn hơn là xấu xí."
"Nhưng
con gái đẹp thường làm cho con trai phạm phải những sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất,
đây là điều ai cũng biết."
Cũng do
uống hơi nhiều, buổi tối hôm nay Đường Lý Dục không nói nhiều. Nhưng sau khi có
chút rượu vào rồi, anh lại hơi có chút to gan, dám đưa tay ra để phết một cái
vào mũi của Hứa An Ly, nếu làm như thế với người khác chắc đã bị ăn mắng rồi.
"Chồng
của em tuyệt đối không phải là loại đàn ông như vậy. Anh Xuân, nói cho anh
biết, em và Hứa An Ly là sao lại quen biết nhau?"
Thẩm
Anh Xuân như đã chuẩn bị từ trước. Nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra,
cô không nghĩ Đường Lý Dục lại có thể hỏi cô câu này trước mặt nhiều người như
vậy. Tuy vậy, Thẩm Anh Xuân vẫn là Thẩm Anh Xuân, khả năng thích ứng với hoàn
cảnh và tài ứng phó của cô hơn hẳn những cô gái khác.
"Những
người có duyên với nhau, ắt sẽ vô tình gặp nhau tại một thời điểm, thời gian
nào đó, lẽ nào anh không tin?"
Từ Di
ngẩng đầu lên nói leo: "Hai người đã vợ vợ chồng chồng rồi. Ôi! Còn bao
lâu nữa là thành bố thành mẹ đấy?"
Ha ha
ha, mái nhà sắp lật ngửa đến nơi rồi.
Đương
nhiên là Đường Lý Dục rất vui, tiểu thuyết hoàn tất một cách thuận lợi, bạn gái
và tiểu muội thanh mai trúc mã đã trở thành bạn tâm tình.
Còn có
lý do gì mà anh không vui được đây?
"Chuột
Mickey, chúng ta cùng nhau hát karaoke đi." Nói xong, Đường Lý Dục liền
kéo Hứa An Ly theo. Anh vốn thích nhất là hát, huống hồ hôm nay tâm trạng đang
rất vui.
"Hát
đi!" Thẩm Anh Xuân không ngừng cổ vũ, cô cầm micro khác lên, trong phòng
chỉ có hai người.
Hứa An
Ly cũng không biết trong lúc này có nên hát karaoke vời Đường Lý Dục không, cô
bị anh ấy kéo đi. Tần Ca tay chẳng có gì, lung túng chạy đến kéo Hứa An Ly lại,
vừa kéo vừa nói lớn: "Bây giờ không phải là lúc em hát karaoke, em vẫn nợ
anh một chén rượu, trả anh ngay! Trả ngay!"
Thẩm
Anh Xuân nhìn Tần Ca hiểu ý cười.
Ng