
trăng, nhưng nhất định không phải trên con phố này, cũng
nhất định không phải với người đang tay trong tay với mình hiện tại.
Các
sinh viên khóa trên cũng từng yêu mãnh liệt như vậy, cũng từng thề thốt biển
cạn đá mòn. Lời thề ấy liệu có mấy ai thực hiện đến cùng? Bước vào năm thứ tư,
lựa chọn công việc xác định cuộc sống. Trong lời thề tình yêu ấy, có bao nhiêu
người được như câu chuyện chú chim Khổng tước bay về hướng đông nam.
Ngà ngà
say trong đêm, những ánh đèn phồn hoa ở phía trước càng dễ làm cho người ta
phải tức cảnh sinh tình. Ánh mắt đang nhìn những dải ngân hà phía chân trời xa
của Đường Lý Dục quay sang nhìn Thẩm Anh Xuân, vẻ mặt hơi buồn.
Tình
yêu tại thời điểm này đối với Đường Lý Dục mà nói, giống như cơn mưa đầu xuân,
rả rích khiến anh u sầu! Nhìn Thẩm Anh Xuân, trong đầu anh nghĩ: Tình yêu có
thể đánh bại tiền bạc, nếu không đánh bại được thì đó không phải là tình yêu.
Không
phải không nghi ngờ, nhưng khi đã có sự chung đụng về thể xác, vì sao lại phải
từ bỏ tình yêu? Nhìn thấy tiền bạc, thể xác lại một lần nữa bỏ trốn, là tại
sao? Đường Lý Dục gặp Thẩm Anh Xuân, cuộc gặp ấy là cuộc gặp như thế nào?
Vì
không biết, cho nên buồn bã. Không ai có thể trả lời cho Đường Lý Dục, Thượng
Đế cũng không thể, tự bản thân anh thì lại càng không thể.
Những
thứ mình cần, hóa ra lại là những thứ mình không thể kiểm soát và nắm giữ được.
Vì một tương lai không chắc chắn, trái tim của anh mới đợt nhiên trở nên mơ hồ
đến vậy. Rốt cuộc là được hay mất?
Bộ dạng
này của Đường Lý Dục đã chuyển tải đến não của Thẩm Anh Xuân, và biến thành một
ý nghĩa khác: Anh ấy do dự! Anh ấy hối hận!
Thứ duy
nhất mà Thẩm Anh Xuân có thể làm, là cố gắng cứu vớt. Giống như trước đây, cô
đã từng cố gắng có được tình yêu của anh. Kết quả là anh đã nói với cô, anh yêu
cô.
Có thể
không? Đã từng cứu vớt mấy lần rồi, lần này có được không?
Cho dù
lúc này, trong lòng Thẩm Anh Xuân thấy vô cùng khó chịu, cô vẫn cố làm cái gì
đó để "cô ta" nhìn thấy anh là của cô, anh yêu cô, chứ không là rượu
của "cô ta" và mùi hương hỗn hợp cơ thể dường như có như không của
cô. Mùi hương thanh nhã này, cô biết, anh không thể chịu đựng được. Mỗi lần ở
cùng nhau, trong ánh mắt của anh luôn hiện ra bí mật này.
Quả
nhiên, như dự đoán của Thẩm Anh Xuân, Đường Lý Dục từ từ cúi đầu xuống tìm kiếm
môi cô. Đôi môi của anh thật nóng bỏng, còn đôi môi của cô lại lạnh buốt và ẩm
ướt.
Dưới
bóng đèn đường, bóng của hai người lồng vào nhau.
Men
rượu trong người đã bắt đầu phát tác.
Cảm
giác muốn được nôn không ngừng xuất hiên, đứng cũng chẳng vững! Trong dạ dày
giống như có cả trăm nghìn ngón tay đang cào, gãi, xé, cắn.... Lảo đảo đi về
phía trước, mấy lần gần như sắp ngã. Tần Ca chạy lại muốn dìu cô, nhưng đều bị
đẩy ra.
Rào! Đồ
ăn tuôn ra, Hứa An Ly không còn đủ sức liền ngồi sụp xuống đất.
Tần Ca
vỗ lưng Hứa An Ly, chủ ý muốn cô dễ chịu hơn một chút. Cô lại ghét nhất người
khác động vào cô, quan tâm đến cô, giãy dụa đứng dậy. Nghiêng nghiêng ngả ngả,
đứng thẳng người ngửa đầu lên nhìn ánh trăng đang chọc cô cười, cô cũng há
miệng cười toe toét với ánh trăng.
Cười đủ
rồi lại đi về phía trước. Phía trước mặt cô không xa, cái bóng chồng lên nhau
thành một vẫn đang quấn vào nhau mãnh liệt, Hứa An Ly chớp chớp mắt nhìn về
phía trước.
Thế
giới ồn ào náo động trở nên yên tĩnh như một đứa trẻ đang say giấc. Thời gian
ngừng trôi, hơi thở cũng ngừng lại. Những chú chim khó bảo cười nói ríu rít
trên cành giờ cũng đã không còn gây ồn ã, nhìn đôi bạn tình đang hạnh phúc, say
sưa, hôn nhau tự nhiên như xung quanh chẳng có ai.
Khoảnh
khắc này, trong đôi mắt của Hứa An Ly, thế giới lại bắt đầu rơi vào bóng tối vô
biên.
Thẩm
Anh Xuân nằm gọn trong vòng tay của Đường Lý Dục, động tác dịu dàng, ánh mắt
hiền dịu, tâm tình lưu luyến vô hạn, giống như cảnh quay chậm trong phim. Mọi
thứ trước mắt của Hứa An Ly như đang kéo dài không giới hạn, cố định, lặp lại,
phóng to... Cuối cùng, chỉ còn lại đôi môi anh và của cô ấy đang cọ xát vào
nhau...
Màn đêm
tĩnh lặng. Tâm hồn cũng tĩnh lặng, giống như sa mạc và bầu trời trống trải và
xa xôi không có bất kì hơi thở của sự sống nào. Nó làm người cảm thấy trống
trải đến ngạt thở, nhưng lại muốn có thứ gì đó để lấp đầy sự trống trải vô biên
ấy. Chỉ có như vậy, tâm hồn mới không bị trống rỗng. Ngã rẽ ở góc phố, không
nhìn thấy chiếc loa nào, như bất ngờ vang lại một ca khúc cô đơn.
Cô
gái nhỏ đi trong đêm tối
Tôi
biết em rất muốn có người đi cùng
Là một
chàng thanh niên đang đứng hát, lời bài hát thật là biết quan tâm tới người
khác, giọng ca hơi khàn, giai điệu chầm chậm, tiết tấu cũng rất chậm, thì thầm
thổ lộ, giống như gảy nhẹ dây đàn. Tiếng hát ấy trong chớp mắt đã làm trái tim
mong manh của Hứa An Ly xúc động. Cô muốn khóc.
Tiếng
hát vẫn cất lên.
Cô
gái nhỏ đi dưới ánh đèn đường phố
Khuôn
mặt mệt mỏi nhưng vẫn đẹp
Dường
như có người đang theo đuổi
Rào!
Không phải khóc, mà là nôn! Tuy nhiên, có một đạo lí, k