
lo người ta bị lừa bán, thật lãng phí
tình cảm!" Vi Vi trách móc.
"Mất
trinh tiết là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn chẳng phải tớ đang quan
tâm đến những người mẹ tương lai của tổ quốc sao."
Tiểu
Bạch ngồi bên cạnh sặc sụa: "Người ta là người có chồng rồi, đúng là hoàng
thượng không lo thái giám lo." Nói xong cô tắt đèn: "Ngủ thôi! Mệt
chết đi được!"
Hứa An
Ly tỉnh lại thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau rồi.
Ánh mặt
trời chói chang chiếu qua lớp rèm cửa sổ, đầu đau như chực vỡ, miệng khát khô.
Từ từ mở mắt, ngồi dậy, đưa tay kéo mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời càng chói lóa
hơn, phải một lúc sau cô mới quen với những tia nắng này. Được một lúc, cô lại
nghiêng ngả rồi nằm xuống. Toàn thân đau nhức, người mềm nhũn ra, chả muốn động
đậy. Nhắm mắt lại, đợi bọn Chu Lệ Diệp về sẽ rót cho cô một cốc nước.
"Cô
tỉnh rồi à?" Có tiếng nói vọng vào.
Hứa An
Ly cố gắng mở mắt ra, vẫn còn mông lung lắm.
"Chu
Lệ Diệp, tớ khát lắm."
Cảm
giác như nước đang được đem tới, kế bên cạnh miệng Hứa An Ly nheo mắt, ánh mặt
trời thật chói chang. Uống một ngụm nước cô nói: "Chu Lệ Diệp, tớ
đói."
Bánh mì
được mang tới, còn có cả 1 khúc giăm bông.
Ăn từng miếng, từng miếng rất to, thơm ơi là thơm. Sau
một hồi chiến đấu, một bình nước khoáng, một cái bánh mì một khúc giăm bông bị
cô chén sạch. Lại ngả người xuống giường, mệt thật! Hứa An Ly cảm giác như có
ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, cô mở mắt 1 lần nữa. Này?
Chu Lệ Diệp, cậu cắt tóc ngắn biến thành con trai từ lúc nào thế? Thật cool.
Lại còn nhuộm thành màu vàng lúa mạch nữa chứ. Không gặp có một ngày, cậu thật
đáng ngưỡng mộ. Hai tay đặt lên ngực, Hứa An Ly vẫn nheo mắt nhìn “Chu Lệ
Diệp".
"Chu Lệ…"
Không đợi nói nốt
từ còn lại, "Chu Lệ Diệp" cắt ngang câu nói của Hứa An Ly: "Tôi
là Mạch Tuấn Long, bạn của chồng cô".
Hứa An Ly đột nhiên tình táo lạ thường, từ trên giường
bật thẳng người lên. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông lạ, tự dưng là bạn
trai của chồng cô.
Chồng tôi? Ai là chồng tôi?
Thế nhưng nhìn khuôn mặt của đốì phương rất chi nghiêm
túc, rõ ràng anh ta không giống như đang trêu đùa cô, cho nên Hứa An Ly cũng
không hiểu ra làm sao. Theo bản năng, Hứa An Ly lùi lại
sau và co người lại. Lúc này, cô mới nhìn xung quanh căn phòng. Đó là một căn
phòng với bộ đồ gia dụng thông thường, cái cô đang nằm trên là một chiếc giường
nệm lò xo rộng rãi.
Tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? Anh ta là ai?
Trời ạ! Tôi bị cướp hay bị bắt cóc?
"Anh... Anh... Anh rốt cục định làm gì hả?” Giả vờ
mạnh bạo, lời nói ngắn gọn.
Mạch Tuấn Long cười "Đại ca tôi coi như cũng có
mắt nhìn người. Thật đáng khâm
phục."
“Đồ lưu manh" Hứa An Ly quát lớn, cô
nhảy từ trên giường xuống, giật cửa mà chạy. Cô muốn chạy thoát khỏi cạm bẫy
này! Vì không thuộc địa hình, sau một
hồi chạy lung tung trong phòng, đập người vào
cửa, cô như quỷ khóc sói gào "a" lên một tiếng. Mặt mũi tối sầm, cô
như những quả bóng thủy tinh trong chiếc súng cao su lần lượt được bắn ra, rồi
lại bị nảy trở lại, va vào cánh cửa. Chiếc cửa bị
đập vang lên một tiếng, rồi đóng lại. Kế đó là một
tiếng uỵch, hình như có cái gì đó rơi xuống nền nhà trong bóng tối. Ánh sáng yếu ớt, chẳng thể
nhìn thấy được. Rất lâu
sau, Hứa An Ly mới chậm rãi mở mắt, toàn thân là thứ gì đó
nóng ẩm và dấp dính,
nếu không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chắc cô sẽ tưởng đổ là axit sufuric.
Hứa An Ly dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy cái thứ bị rơi trên
đất. Ái? Thứ đó biết động đậy, nó đang từ từ nhúc nhích.
Á? Là người! Lại còn là khuôn mặt rất quen nữa. Đang
nhăn nhó đau đớn, cô nghĩ đúng là trời không phụ lòng người, gặp lại bạn cũ ở nơi
xa lạ. Người bạn cũ này không phải ai khác mà chính là Tần học trưởng, Tần Ca. Lặng đi mất
mấy giây, Hứa An Ly cuối cùng "a" lên một tiếng: "Lưu manh! Tần
học trưởng mau cứu em với."
Tần Ca giãy giụa ngồi dậy, đưa tay ra định đỡ Hứa An đang
ngồi trên đất và vẫn còn đang chưa hết hoang mang.
"Lưu manh! Ở đâu?”
Cánh của lại bật mở, Mạch Tuấn Long xuất hiện trước
mặt hai người.
"Chính là anh ta!"
"Đại ca, tôi bị oan, tôi thề có Mao Chủ tịch, tôi
hoàn toàn không có ý nghĩ hay ý đồ gì với người con gái của anh - chị dâu của
tôi" Mạch Tuấn Long giơ hai tay lên đầu hàng, cái điệu bộ như sẵn sàng
chịu đòn. Tần Ca trong lúc còn kinh ngạc phá lên cười. Tới lượt Hứa An Ly kêu
oan: "Sao tôi lại là chị dâu của anh?”
Mạch Tuấn Long cười một cách bí hiếm: "Cô đương
nhiên là chị dâu tôi rồi, cô tưởng đại ca tôi là kẻ tùy tiện đưa con gái về nhà
qua đêm à?"
"Á!" Hứa An Ly kêu
lên. Sau đó như một đứa trẻ không nương tựa, cô ngồi xổm xuống đất và bật khóc.
Chỉ nhớ được là tối qua đã uống rất nhiều ruợu, nhưng sau đó... Sau đó ... Tại
sao lại… Đánh mất mình rồi. Lưu manh, đều là Iưu manh cả, một bọn lưu manh!
Toàn là những kẻ học tại trường đại học B! Thất tình lại đánh mất mình, Hứa An
Ly khóc tức tưởi! Cô không muốn sống nữa! Sống không nổi nữa!
Bữa tối, quay trở về ký túc, Hứa An Ly cảm thấy tất cả
ánh nhìn cô đều kỳ
lạ, có