
trai trẻ, phải biết gì đó về thân thể người con gái! Ai không
hiểu ai đây!
Oan
uổng! Dường như mọi bất công sai trái trên thế giớ này đều sinh ra như thế.
Thiếu sự giao lưu liên kết, lại tự cho là rất thông minh, không cần nghe người
khác nói dù chỉ là vài điều, mọi thứ anh đều biết rõ hết. Thực ra không phải
như thế, cái gì đi với chỗ nào? Mạch Tuấn Long, cậu trả lời tôi sự trong
sáng...
Vốn
định dùng chân đá mở cửa cửa. Thế nhưng cứ nghĩ đến việc Mạch tuấn Long đã giúp
anh quá nhiều, hơn nữa người ta đang ở cùng vợ, Tần Ca dù rất muốn hét lên,
nhưng rồi lại cố nuốt vào trong!
Đóng
cửa lại, nơi ấy lập tức trở thành thế giới của hai người.
Tần Ca
buồn ngủ tới mức mí mắt cứ đòi biểu tình. Không có nơi để nằm, anh đành phải
ngủ trên nền nhà. Không có gối, lại là nền xi măng nên nằm xuống chưa đầy mười
phút, Tần Ca đã cảm thấy người bị lạnh. Chỉ có thể tới chỗ giường cô ấy để ngủ.
Tần Ca
gắng sức kéo gọn tay chân đang dang ngang của Hứa An Ly. Vừa để cô nằm gọn sang
một bên xong, miệng cô lại làu bàu những lời nói mê không rõ ràng, trở mình lăn
bên nọ bên kia, nằm ngang ra. Chẳng thèm để ý nữa, Tần Ca nhắm mắt lại, nín
thở, nằm xuống một cách đau khổ. Lúc này anh mới phát hiện, chỗ mình nằm quá
nhỏ, chỉ có thể cuộn người lại nằm. Lại nhìn sang Hứa An Ly, cô ta đang cảm
thấy thoải mái thế nào thì nằm thế ấy, một người chiếm tới phần lớn chỗ nằm,
đùi, chân, cánh tay cứ dang ra tự do, muốn đặt ở đâu thì đặt, không màng đến là
bụng hay là ngực của Tần Ca.
A! Có
cái gì dinh dính? Trong mông lung, hình như có con côn trùng đang bò trên mặt
anh, Tần Ca cảm thấy toàn thân tê tái. Lúc nhỏ anh đã sợ côn trùng, thế nhưng nhờ
ở quê lúc đó có nhiều cây, trước nhà sau nhà đều có. Đến mùa hè, côn trùng trên
cây sẽ bò đi khắp nơi. Nhiều lúc nằm ngủ trưa, côn trùng bò lên cả mặt cả người
khiến anh thường xuyên bị tỉnh giấc.
Trời ạ!
Cứ nghĩ đến côn trùng, Tần Ca cảm giác như sắp tàn phế rồi!
Cuối
cùng, trong lúc bi ai vô số đau khổ, anh chợt mở mắt ra. Lần này không phải bị
dọa đến mức tàn phế nữa mà là bị dọa đến đơ người. Con "côn trùng" từ
mép của Hứa An Ly "bò ra", một "con côn trùng nước dãi" có
màu trắng trong suốt đã chảy trên mặt anh, rồi chảy xuống môi.
Tần Ca
không sống trong thời nam nữ thụ thụ bất thân. Nhìn thấy khuôn mặt đang chảy
nước miếng của Hứa An Ly dính trên mặt mình, nếu như không phải bên kia bức
tường đang có người thì Tần Ca sẽ thực sự kêu lên. Lúc này, anh đành như một
con chuột bị nhốt trong chiếc hộp kín. Chẳng biết làm gì cho được, anh đành
nhẫn nhịn chịu đựng hít thở thứ mùi rượu nức trời của Hứa An Ly và cả sự xâm
phạm quấy nhiễu của cô. Tứ chi của cô đặt trên người anh, khua loạn xạ.
Bốp!
Còn chưa đợi Tần Ca hoàn hồn thì mặt anh đã bị ăn một cái tát của cô. Không
biết từ lúc nào, con người này xoay mình, vung cánh tay và lòng bàn tay lên với
tư thế cực nhanh đánh vào mặt anh. Ngủ cái gì, có mà là tra tấn người ta thì
có.
Một đêm
không ngủ.
Hứa An
Ly cả một đêm không về, điều này làm cho trưởng phong Chu Lệ Diệp lo lắng. Toàn
thể chị em phòng 302 đều lo cho cô. Liên tưởng đến những biểu hiện và phản ứng
bất thường của cô mấy ngày nay, họ đinh ninh rằng cô đã gặp phải khó khăn trở
ngại hay tai nạn gì đó, có khả năng nghĩ quẩn, cho nên cứ gặp người là hỏi xem
có ai nhìn thấy người tự sát không?
Nhưng
những cái mà họ nhận được nhiều nhất không phải bị người ta trừng mắt lên thì
cũng là ba chữ "thần kinh à", không phải ngày cá tháng tư, lại giở trò
đùa gì đây? Tuy nhiên cũng có những người tốt bụng, kiên nhẫn lắng nghe.
"Nếu
không nhìn thấy có ai tự sát, thế có nhìn thấy Hứa An Ly không?"
Ai cũng
lắc đầu một cách băn khoăn.
"Hứa
An Ly là ai?"
"Chính
là cô nữ sinh xinh xắn với thân hình cao gầy, dáng đẹp, làn da trắng trẻo và
đôi mắt to."
"Năm
thứ mấy?"
"Sinh
viên mới, năm thứ nhất."
"Không
quen."
Trời ạ!
Người ta đang vội chết đi được, cái giá của tình yêu có cao đến đâu cũng không
quý bằng sinh mệnh.
Tới
mười giờ tối, cuối cùng từ chỗ của cô nữ sinh tên Dương Dương, họ cũng có được
một tin tức đáng tin cậy: Đi hẹn hò với bạn trai rồi.
Phòng
302 mọi người ầm ĩ như ong vỡ tổ. Thật là thần tốc hẹn cả buổi tối cũng không
xong, có khi hẹn tới khi lên giường. "Thanh niên bây giờ á…" Vừa qua
sinh nhật tuổi 17, Tiểu Bạch giống như một người già dặn than thở với vô số
những muộn phiền. Mọi người cười nghiêng ngả, Vi Vi " chỉ trích" Tiểu
Bạch:
"Cậu
mấy tuổi rồi hả? Giọng điệu như một bà già ý!"
"Coi
như tôi năm tuổi thì tôi cũng không hẹn hò với bạn trai tới khi trời sáng mà
vẫn không biết đường về nhà!"
Chết
cười với cô nàng này mất: "Được đấy, Tiểu Bạch! Đây có phải là lời thú tội
của cậu, năm tuổi đã đi chơi riêng với đàn ông không? Cậu đúng là kẻ mặt dày
dạn tình trường đấy! Tương lai bọn tớ muốn câu được anh nào chắc phải học tập
kinh nghiệm của cậu thì mới có thể thành công được."
"Chu
Lệ Diệp! Cậu lo lắng không sợ nát phổi à, người ta còn đang thân mật với bạn
trai, còn cậu thì sao, cả đêm không ngủ,