
ồi
lại vào bàn, Tần Ca hỏi tội Hứa An Ly: "Cả tối hôm nay, em uống với người
khác như hô phong hoán vũ, mà không nhớ uống với anh một chén. Có phải trông
anh rất giống lưu manh không?"
Ha!
Ghen tị! Chuyện nhỏ!
"Anh
giống lưu manh thì đã tốt."
Tần Ca
chẳng biết làm sao chỉ biết nhìn Hứa An Ly.
"Nhìn
gì mà nhìn, anh chưa thấy cô gái nào giống như em à?" Hứa An Ly nheo mắt
nhìn Tần Ca, rượu đã làm cho má cô ửng đỏ.
"Em
nói vậy là có ý gì?" Tần Ca hỏi lửng lơ.
"Nghe
không hiểu? Nghe không hiểu tiếng Trung Quốc." Hứa An Ly vừa nói vừa cười:
"Để em phiên dịch cho anh, nhìn anh như tên lưu manh, nhưng không khéo em
lại thích anh."
"Nếu
anh đúng là lưu manh thì sao?" Tần Ca đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mu bàn
tay của Hứa An Ly. Lạnh buốt.
Hứa An
Ly cầm chén rượu đưa lên trước mặt Tần Ca, dáng vẻ giống như giang hồ đại hiệp:
"Nợ anh một chén, uống trả hai chén, được chứ."
Nói
xong, cô tự tay rót đầy. Tần Ca vội vàng đưa tay ra, cướp lại chén rượu mà cô
đã uống được một nửa. Bọt bia bắn hết lên mặt cô. Không ngại ngùng cô, cô đưa
tay lên lau sạch. Đầu hơi chếnh choáng, nhưng vẫn chưa say hẳn.
"Này,
nói chuyện với anh vui thật đấy." Hứa An Ly đưa một tay ra cầm lấy một
chiếc đũa, gõ lên cái đĩa: "Không uống rượu với anh, anh rốt cuộc là gì?
Tiếc tiền à? Đồ hà tiện!"
Tần Ca
không nói gì, không rời mắt khỏi Hứa An Ly.
Cảm
giác uống rượu thật là thích, đầu óc quay cuồng. Cuộc đời quay cuồng, tuổi trẻ
quay cuồng, đàn ông quay cuồng, đàn bà quay cuồng, người nào trước mặt cũng
quay cuồng. Quay cuồng! Cơ thể giống như đôi cánh đang chao đảo, bay phàn phật,
muốn bay.
Không
biết tiếng nhạc đã vang lên từ khi nào? Bao phủ tất cả các góc, các khe, giống
như dòng nước chảy, từ từ trào ra, biến mất, rồi lại trào ra. Là Tình
khúc 1990 của La Đại Hựu.
Mắt
đen lung liếng và nụ cười của e
Dù
cho có thay đổi cũng không quên được dung nhan của em
Thời
gian đã trôi qua
Khi
quay đầu nhìn lại vội vàng đã mấy năm
Trong
tiếng nhạc buồn mà đau thương, Hứa An Ly từ từ quay đầu lại, hoàn toàn không
biết cốc bia cầm trong tay đang bị đổ. Thứ chất lỏng màu hổ phách trào ra, làm
ướt bẩn hết cả tấm khăn trải bàn màu trắng, từng giọt, từng giọt rơi xuống đất.
Khi cô
quay đầu lại, vội vàng đã mấy năm. Chính là anh và cô, giống như lời trong bài
hát, con đường nơi chân trời rộng mênh mông…
Duyên
phận quá mờ nhạt hay quá sâu đậm? Không hiểu thế nào là quý trọng hay không có
cách nào để quý trọng? Là số mệnh đã sắp đặt hay bản thân tuổi trẻ là phải có
những niềm vui và nỗi buồn, những ngọt ngào và chua xót?
Hứa An
Ly nhìn anh và chị ấy đứng cách đó không xa. Nhìn vào đôi mắt đen của anh, nhìn
nụ cười của anh.
Thời
gian đã trôi qua, là anh không mang theo người thiếu nữ trong sáng thuần phác
hay là tình yêu đã quên không mang cô ấy đi?
Là ai?
Là ai? Đã quên mang cô đi?
Sương
mù đã từ từ lan tỏa ra trước tầm mắt của Hứa An Ly, mang theo những giọt nước
mắt đầm đìa. Cô thu ánh mắt của mình lại, không biết từ lúc nào, bàn tay lạnh
buốt của cô đã được một đôi bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt.
"Gặp
gỡ vạn lần chẳng bằng nhứ nhau nghìn phần." Âm thanh bên tai giống như một
lời lí giải từ đâu bay lại, nhẹ nhàng lướt qua nhưng không để lại vết tích.
Rất
lâu, rất lâu, Hứa An Ly mới ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Tần Ca, trong mắt vẫn
đọng những giọt nước mắt trong suốt.
Ồn ào
tới khuya bữa tiệc mới kết thúc.
Thẩm
Anh Xuân và Đường Lý Dục nắm chặt tay nhau đi ra quầy rượu, Từ Di kéo tay Căn
Bậc Hai đứng dậy, bắt anh ta phải đi cùng cô về trường để ngắm sao, đã lâu rồi
không được lãng mạn như thế này. Căn Bậc hai không hề biết đó là cái kế của mọi
người. Đột nhiên bị đại mỹ nhân Từ Di bình thường không hay nói cười làm cho
cảm động, cậu ta liền bỏ mặc mọi người kéo tay cô chạy thẳng về trường.
Chỉ còn
lại Tần Ca và Hứa An Ly. Quả nhiên, Thẩm Anh Xuân đã nói phủ đầu: "Lão
Tần, An Ly là do cậu phụ trách đấy nhé, xảy ra chuyện gì tớ sẽ tìm cậu!"
Đường
Lý Dục cũng ngà ngà say, anh lấy tay vỗ vai Tần Ca, quay sang Hứa An Ly nói:
"Người
anh em tốt nhất của anh..."
Hứa An
Ly rất muốn tiếp lời anh, nhưng đầu óc quay cuồng trong bụng toàn là nước, đúng
là uống quá nhiều.
Một đêm
thật đẹp, trăng sáng sao thưa. Trên cây, những chú ve sầu phát ra những tiếng
kêu nho nhỏ. Gió biển mềm mại lướt qua khiến con người ta khó mà cưỡng lại nổi
nỗi thèm khát được hôn. Đêm cuối hè, tất cả những đôi nam nữ đang đi trên phố
đều có biểu hiện mờ ám, gần gũi. Đây là thời đại của nhứng người tinh tế sâu sắc
đang kiếm tìm và tận hưởng tình yêu.
Thông
thường, người đầu tiên mà bạn yêu đều không phải là người mà bạn sẽ cưới, đặc
biệt là các mối tình thời sinh viên. Vì thế, muốn yêu thì hãy cứ yêu.
Đã rất
lâu, Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân không đi bộ về đêm như thế này. Giờ này năm
sau, mọi người sẽ sống ở đâu? Sự nghiệp chìm nổi lên xuống sẽ ra sao? Đang cố
lau đi những vết thương từ tình yêu vừa mất, hay là say sưa trong hạnh phúc
mới? Cùng dưới một ánh