
hông
hài lòng, nói:
- Cô bé mập này, sao giờ cháu mới tới?
Người này chính là bà nội của Tô Mạch. Bà hơn bảy mươi
tuổi rồi nhưng thần thái vẫn rất tốt. Niềm vui hằng ngày của bà là chơi mạt
chược và chơi game, không có việc gì thì bà đi du lịch. Hai ba năm trước bà còn
đi xe lên núi. Văn Hạ cảm thấy mình đã mạnh mẽ rồi nhưng sau khi gặp bà thì cô
thật sự bái phục.
Cô bé mập là cái tên bà nội Tô Mạch đặt cho Văn Hạ.
Thực ra, ban đầu Văn Hạ cũng không thích lắm, người ta chỉ hơi mũm mĩm một chút
thôi mà, đâu cần phải nói thẳng ra như vậy. Sau đó bà Tống Vận nhận ra, bà đã
nói với cô, người già nói con mập, ý là nói con khỏe mạnh đáng yêu. Lúc đó, cô
mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Bà nội, cháu sắp không chịu nổi nữa. Bà mau kiếm cho
cháu cái gì mát mát đi. Cháu sắp ngất đến nơi rồi. – Văn Hạ đá chiếc giày cao
gót ra khỏi chân, mái tóc chải chuốt kỹ đã rối bời, cô chạy như bay bổ nhào
xuống chiếc sofa. Lúc này, hai chú chó cảnh chạy đến dụi dụi vào người cô.
- Cháu lại bị say nắng rồi hả? Cô bé này, sức khỏe của
cháu làm sao thế? Mau mau, nằm xuống nghỉ đi rồi còn lên lầu đánh mạt chược với
ta chứ. Bà nội lấy đĩa dưa hấu trong tủ lạnh ra rồi ngồi bên cạnh quạt cho cô.
- Bà nội, bà tàn nhẫn thế! Cháu đã như thế này rồi mà
bà còn nhẫn tâm kéo cháu đi làm vật hy sinh? – Văn Hạ nằm trên sofa, trán đắp
chiếc khăn lạnh, miệng thở phù phù ra hơi nóng.
- Không có cháu thì còn ý nghĩa gì chứ? Bà Vương và bà
Lý ở tầng trên đều bảo gọi cháu đến. Bà nghe mẹ cháu nói, cháu lại thôi việc
rồi hả? Cháu đến đây đánh mạt chược với bà hằng ngày đi, bà sẽ trả lương cho
cháu. – Bà nội nói câu này thật trượng nghĩa, mới sung sướng làm sao. Bà nội
chưa bao giờ phải trải qua những tháng ngày vất vả. Trước kia, bà nội là tiểu
thư nhà khá giả. Sau khi lấy chồng, bà trở thành phu nhân. Cuộc đời bà chưa
từng nếm mùi vất vả. Văn Hạ luôn lấy bà nội làm mục tiêu cố gắng của mình.
Tô Mạch từng nói, bao nhiêu năm nay, anh chưa từng
thấy bà nội nấu một bữa cơm bao giờ, đều là ông nội chăm sóc bà. Thế nên, sau
khi ông nội mất, bà nội như rơi xuống tận cùng vực thẳm đau khổ. Thấy bà vui vẻ
như bây giờ, Văn Hạ càng cảm thấy người đàn ông của mình thật có hiếu. Người
đàn ông yêu gia đình mới yêu cô. Đây cũng là một trong những lý do mà hồi đó cô
đã bất chấp tất cả để theo anh.
Nằm một lát, Văn Hạ thấy khá hơn chút liền bị bà nội
kéo lên tầng trên đánh mạt chược. Mấy bà nghe nói Văn Hạ đến thì đều chào hỏi
rất thân mật, cô bé mập, cô bé mập. Ông bà của Văn Hạ mất rất sớm nên cô rất
trân trọng tình thương yêu của những người bà này. Họ thật lòng quan tâm đến
cô, để cô cảm nhận được sự nồng nhiệt của thành phố xa lạ.
Căn phòng vang lên điệu hát kịch Hoàng Mai vở Nữ
phò mã đan xen với tiếng lào xào của các quân bài mạt chược,
còn cả tiếng than thở não nề của Văn Hạ nữa. Lại thành pháo thủ. Tô Mạch đi đến
đâu cũng dành cho Văn Hạ biệt hiệu “Tiểu pháo thủ cờ đỏ ba tám”. Thực ra, Văn
Hạ cũng không đến nỗi kém cỏi như vậy. Có điều, chơi với các bà để các cụ vui
thì đến bài hát tiếng Anh của cô cũng biến thành điệu kịch Nữ
phò mã . Cô cảm thấy mình thực sự được quay lại mười mấy năm
trước.
Chơi không đến hai tiếng thì các bà đều đã mệt. Văn Hạ
giục, họ bảo lát nữa chơi tiếp, phải nghỉ một lát đã. Bà nội tự hào dẫn cô cháu
dâu về nhà vì cháu nội của mấy bà kia đều không ở gần họ hoặc là vẫn còn nhỏ.
Thế nên, Văn Hạ trở thành niềm tự hào rất lớn của bà nội.
- Bà nội đưa cháu đi siêu thị nhé. Tối nay, chúng ta
sẽ nấu cơm cho mẹ cháu và Tô Mạch. – Bà nội trên tay cầm chiếc ví nhỏ tinh xảo,
mặc chiếc áo phông cực kỳ thời thượng, nói với Văn Hạ bằng giọng thật dễ
thương.
Văn Hạ ngoan ngoãn để bà nội dắt tay đến siêu thị.
Nhưng không có việc gì nên cô lại nhìn điện thoại di động. Đã lâu như vậy rồi
mà sao Tô Mạch vẫn chưa gọi điện lại? Sao vẫn đang họp? Khi cô nhìn chiếc di
động lần thứ n thì cuối cùng Tô Mạch cũng gọi đến.
- A lô! Sao bây giờ anh mới gọi điện cho em? Anh làm
gì thế hả? Anh đang ở cùng ai? – Văn Hạ nghe điện thoại liền bắn một tràng súng
liên thanh những câu hỏi.
- Cưng à, tối nay có thể anh không đến nhà bà nội ăn
cơm được. Anh đến đón em muộn một chút nhé. Hôm nay chủ tịch hội đồng quản trị
đến nên anh phải đi cùng ông ấy ra ngoài. – Đầu bên kia Tô Mạch khốn khổ thanh
minh. Đây không phải là lần đầu anh lỗi hẹn. Theo tính cách của Văn Hạ, chắc
chắn cô lại giận bốc hỏa mất.
- Lại thế rồi. Anh đi đi. Anh về sớm chút là được.
Đừng uống rượu, đừng ngắm gái. Anh cẩn thận đấy. Anh mà ngắm người con gái khác
thì sẽ bị hỏng mắt đấy. – Với chuyện này, Văn Hạ tuyệt đối không mềm lòng. Cô
tin Tô Mạch nhưng không tin những người con gái kia. Họ dám cướp người đàn ông
của cô thì cô sẽ làm cho họ sống không bằng chết.
- Được rồi. Anh gác máy đây. – Nói xong, Tô Mạch cúp
máy. Văn Hạ nghe đầu bên kia có người gọi anh, chắc là sếp anh. Haizzz! Thực
ra, cô biết Tô Mạch cũng không mấy dễ chịu. Anh luôn phải cố gắng để chứng minh
bản thân, thế nên cô cũng đành cố nhẫn nh