
i, hai bàn tay
nắm lại để trước ngực, trông giống như chú chuột đang định lấy trộm thức ăn.
Nhưng Tô Mạch không phải là thức ăn còn Văn Hạ thì lại sợ chuột nhất thế nên
chúng ta hãy dùng từ này để chỉ cô nhé. Chuột, nói cô giống chuột nhé, nếu
không thì gọi là chuột đồng cũng được.
Cô vừa rón rén kéo cửa phòng khách thì cánh cửa đã bị
người trong phòng mở ra. Văn Hạ bị hụt nên ngã nhào vào lòng Tô Mạch.
- Muốn ôm
anh cũng không cần phải như vậy đâu. Không phải em luôn rất yểu điệu thục nữ
sao? – Khi không nổi giận, con người Tô Mạch thật tốt, khi nổi giận thì cũng
thật kinh khủng, hết cách luôn. Thế nên Văn Hạ không muốn gây chuyện với anh.
Hơn nữa, tối qua ai sai chứ? Thử làm rõ đi xem nào.
Văn Hạ đẩy tấm ngực trần của Tô Mạch ra, bĩu môi đứng
nghiêng đầu nhìn anh nói:
- Anh xem
đi, tội chứng của anh đấy. Hôm nay, em sẽ đến nhà bà nội.
Tô Mạch nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối
cùng anh giơ tay ra sờ bụng cô, nghi ngờ hỏi:
- Không
đâu. Anh luôn rất cẩn thận mà.
- Tô
Mạch, anh thôi đi. Đừng nghĩ em là con ngốc. Anh xem đi, anh xem mắt em đi.
Sưng húp rồi đây này. Đây là chứng cứ anh bắt nạt em. Hôm nay, em sẽ không rửa
mặt. Lát nữa, em sẽ đi mách tội anh. – Văn Hạ bị Tô Mạch làm cho tức đến vậy.
Cô ưỡn ngực, ngẩng đầu, giậm chân, giơ tay chỉ vào đôi mắt sưng húp của mình mà
quát anh.
Tô Mạch nhìn Văn Hạ cằn nhằn như vậy, cổ anh cũng muốn
vẹo sang một bên. Anh chau mày, nhẹ nhàng nói:
- Văn Hạ,
nếu em nói như vậy thì anh cũng phải đi mách. Hằng ngày, nhà mình ai nấu cơm,
ai dọn phòng, ai giặt quần áo? Còn nữa, hồi đó ai nói tuy mình không biết làm
gì nhưng sẽ học? Ai vỗ ngực nói với mẹ anh là sẽ làm một người vợ tốt? Em nói
đi.
- Là em
đấy, thì sao nào? Là em đấy, thì sao nào? Ai bảo vợ tốt thì phải làm việc nhà.
Em nói em học, dù sao em đã học rồi nhưng em không học được. Điều này cũng
không thể trách em được. Trời sinh ra em ngốc như vậy thì sao nào? Anh muộn như
vậy mới về nhà lại còn toàn thân nồng nặc mùi rượu, thế mà còn cãi lý. Anh làm
em tức phát khóc nhưng không dỗ em. Anh để em khóc cả đêm, anh có biết không?
Vừa rồi em vẫn còn khóc đấy. – Văn Hạ nói mà chực rơi nước mắt. Ai không biết
doạ dẫm, ai không biết giả vờ đáng thương chứ? Rượu mời không uống, cô sẽ cho
anh uống rượu phạt.
- Được
rồi, được rồi. Hôm qua là anh sai nhưng em cũng đừng có như vậy. Anh làm vậy
cũng là vì hai chúng ta, đúng không nào? Chuyện này đã qua rồi. Bỏ qua đi. – Tô
Mạch tổng kết chiến dịch lần này một cách trượng nghĩa. Rõ ràng anh đang cố
tình chọc giận Văn Hạ. Vì lúc này trong mắt cô không phải là nước mắt mà là lửa
đang bốc lên.
- Haizzz!
Câu này của anh là ý gì? Anh nói như thể là lỗi của em thế hả. Rõ ràng là anh
sai, đúng không?
- Bà cô
ơi, được rồi. Anh sai, anh thật sự sai. Em mà không cho anh đi rửa mặt thì anh
sẽ muộn làm mất. Chúng ta cãi nhau sau nhé. – Tô Mạch nói phải đi khiến Văn Hạ
tức giận nhìn anh. Sau đó, cô giẫm mạnh lên chân anh một cái rồi quay đầu bỏ
đi.
Tô Mạch nhìn bóng lưng Văn Hạ không nhịn được cười. Cô
nàng đó thật là ngốc! Cô đi chân trần dẫm lên dép ở nhà của anh chắc là đau
lắm, thế mà vẫn phải cố chịu. Haizzz, đến bao giờ thì cô bé này mới có thể
thông minh lên một chút được đây?
Vì thức dậy sớm nên Văn Hạ và Tô Mạch cùng ngồi ăn
sáng. Cô không ngốc, con người chứ không phải sắt thép, việc gì phải không ăn
chứ? Không thể làm khổ mình được. Thấy Tô Mạch ăn cơm một cách ngon lành như
vậy, cô cũng thấy mềm lòng. Anh nói cũng đúng. Rốt cuộc là vì họ nên anh mới
phải đi làm, chứ có đi chơi bời đâu. Có thể mình cũng hơi quá đáng!
- Tối
nay, anh có về ăn cơm không? – Văn Hạ chần chừ lên tiếng. Lúc này, ai lên tiếng
trước, chứng tỏ người đó cúi đầu trước.
- Ừm! Để
xem đã. Anh cũng chưa biết. – Tô Mạch trả lời lấp lửng.
- Ờ! Hay
là em đến đón anh rồi chúng ta ra ngoài ăn nhé.
- Cũng
được. Em đợi điện thoại của anh nhé.
- Ơ!
Vậy…anh vẫn chưa xin lỗi em mà.
- Hả? Ờ,
anh xin lỗi.
- Ừm! Vậy
em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Thực ra, em cũng sai. Em không nên ngang
bướng như vậy. Sau này, em sẽ không thế nữa. Em sẽ không giày vò anh nữa.
- Không
không, em không ngang bướng. Em làm như vậy cũng không có gì là sai cả. Hơn
nữa, em đừng nói là em sẽ không như vậy. Em không giày vò anh, em sẽ không vui
đâu. Vả lại, anh đã quen bị em giày vò rồi. – Tô Mạch thật lòng nói.
- Tô
Mạch, anh là đồ tồi. Anh cút đi cho em… - Văn Hạ cười nói. Ánh nắng mùa hè
chiếu trên hai khuôn mặt trẻ, nụ cười hạnh phúc có thể dung hoà mọi thứ. Đây
chỉ là một trong chuỗi những ngày ồn ào của họ. Chẳng ai rõ tương lai sẽ thế
nào, chỉ cần biết hôm nay nên làm gì để người mình yêu thêm hạnh phúc.
Tô Mạch đi làm rồi, ở nhà chỉ còn lại mình Văn Hạ.
Chán quá đi mất! Văn Hạ đi ra ban công, tựa vào lan can hướng về phía nhà hàng
xóm gọi:
- Mèo
con, ra đây đi.
- Đến
đây, đến đây. Chị gái, em đến thỉnh an chị đây. Có chuyện gì thế ạ? – Mèo con
cười hì hì chạy ra khiến Văn Hạ chẳng hiểu gì. Thường ngày, cậu ta chỉ vui vẻ
vào buổi tối, c