
– Mèo con cười gọi Minh Ưu.
Văn Hạ bĩu môi không thèm lên tiếng mà dốc hết sức đối
phó với bàn thức ăn trước mặt.
Ăn cơm xong, Minh Ưu nói có chuyện phải đi trước. Văn
Hạ nằm trên sofa nhìn Mèo con bận rộn thu dọn bát đĩa. Cô vừa xỉa răng vừa nói:
- Cậu bé
này ít nói thật đấy!
Mèo con đặt đồ trên tay xuống bước đến lấy thuốc lá
rồi châm một điếu, lim dim mắt nói:
- Hồi
trước, cậu ta mắc chứng tự kỷ. Bây giờ có thể cũng khá hơn một chút. Bố cậu ta
là bạn bố em nên em phải chăm sóc cậu ta nhiều hơn chút.
- Ồ! Thật
đáng thương! Cậu bé tốt như vậy! – Văn Hạ nghe Mèo con nói như vậy thì mặt cũng
buồn. Cô nhớ lại khuôn mặt của Minh Ưu mà không khỏi xót xa.
Cuối cùng cũng đợi được đến cuối tuần. Văn Hạ mò dậy
từ sáng sớm vì hôm nay Tô Mạch đã hẹn sẽ đưa cô đi dạo phố sắm quần áo. Mùa hè
đến rồi mà cô vẫn chưa mua được gì cả. Tô Mạch đã thu mất thẻ mua sắm trên mạng
của cô vì sợ hằng ngày cô không có việc gì làm sẽ lên mạng mua sắm linh tinh.
Xin đừng nghĩ Tô Mạch bủn xỉn. Anh luôn sẵn sang vì
Văn Hạ mà tiêu rất nhiều tiền. Chính vì điều này mà Văn Hạ đã phá kỷ lục thức
dậy từ lúc sáu giờ sáng để bò đến bên máy và bắt đầu chọn đồ. Ngoài ăn cơm và
đi vệ sinh ra, từ lúc dậy cho đến tận mười giờ, Tô Mạch phải lôi cô ra khỏi máy
tính thì cô mới chịu dừng lại.
Thanh niên bây giờ đều làm việc trên mạng internet, có
mấy ai rời khỏi mạng đâu. Văn Hạ từng nói chuyện với người bạn trên mạng của
cô, nếu một tuần cô không gọi điện hay nhắn tin cho các cậu thì là chuyện bình
thường nhưng nếu ba ngày liền tớ không lên mạng thì các cậu phải đi báo cảnh sát
ngay. Chắc chắn người sao Hoả đã bắt tớ đi rồi.
- Tô
Mạch, dậy đi anh. Anh đã nói là chúng ta sẽ đi dạo phố mà. – Văn Hạ đánh răng
rửa mặt xong quay lại vẫn thấy Tô Mạch ôm chăn ngáy khò.
- Cưng à,
chúng ta đi muộn chút được không? Anh buồn ngủ lắm! Tô Mạch mơ màng lẩm bẩm một
câu rồi xoay người ngủ tiếp.
Văn Hạ không lên tiếng, cô ngồi bên giường nhìn lưng
anh một cách tội nghiệp. Vóc dáng người đàn ông này thật đẹp! Trước đây còn có
cơ bụng nhưng bây giờ thì hết rồi. Vì Văn Hạ nói, cô ghét đàn ông cơ bắp nên
lâu rồi Tô Mạch không tập luyện, cơ bụng cũng dần biến mất.
Văn Hạ lặng lẽ đếm. Khi cô đếm đến chín thì Tô Mạch
xoay người lại, lim dim mắt nhìn cô rồi kéo mạnh cô vào nằm trong lòng mình nhẹ
nhàng nói:
- Em lại
giận à? Bây giờ anh dậy được chưa?
- Không
phải. Em chỉ hơi khó chịu thôi. – Văn Hạ nói.
- Khó
chịu ở đâu? Để anh xoa bóp cho em. – Vừa nói tay Tô Mạch vừa lượn khắp cơ thể
cô.
Văn Hạ né sang một bên, mặt nép vào ngực Tô Mạch. Một
lát sau, Tô Mạch cảm thấy ngực mình chợt nóng ran, anh cúi xuống nhìn thì Văn
Hạ đã khóc.
- Mẹ ơi,
bà cô ơi, ai chọc giận em thế? Hôm nay, anh có phạm lỗi gì đâu? – Tô Mạch hơi
lo lắng. Đừng khóc, đừng khóc. Thật đáng sợ! Nếu khóc thật thì sẽ không biết cô
nàng này khóc đến bao giờ đâu.
- Em cảm
thấy, em thấy mình thật vô dụng. Em chỉ biết giận dỗi, ngang bướng. Em chẳng
hiểu chuyện, lại lười biếng, tham lam. Em chẳng biết làm gì nhưng anh thì quá
tốt, thật tuyệt vời, thật đẹp trai, thật hoàn mỹ, thật chiều em. Em không xứng
với anh. Anh mệt mỏi như vậy mà em còn bắt anh đưa em đi dạo phố. Ngoài tiêu
tiền ra, em chẳng biết làm gì cả. Anh nói xem anh còn cần em làm gì? Hu huh u!
Hu hu hu! – Tuy tính khí Văn Hạ không tốt, thích giày vò người khác nhưng con
người cô có một ưu điểm rất lớn đó là biết tự kiểm điểm bản thân. Mỗi khi có
chuyện hay không cô đều ăn năn hối lỗi. Đây cũng có thể coi là sự bù đắp cho Tô
Mạch.
- Đừng
mà, đừng mà. Sao em có thể nói vậy? Em ngang bướng, giận dỗi là vì em yêu anh.
Thậm chí lười biếng và tham lam cũng đều là bản tính của con gái mà. Con gái
như vậy mới đáng yêu! Thật đấy! Hơn nữa, anh có hoàn mỹ đến mấy thì cũng là tài
sản đứng tên Văn Hạ. Anh kiếm tiền là vì cái gì? Không phải là để cho em tiêu
sao? Em nói em không tiêu vậy thì hằng ngày anh mệt mỏi làm việc để làm gì? –
Con người Tô Mạch thật dễ bị Văn Hạ lừa gạt. Mấy câu nói của Văn Hạ mà đã đưa
anh bay lên tận trời xanh. Anh lập tức quên đi bản tính con gái của Văn Hạ và
kết quả là bị rơi ngay vào bẫy.
Văn Hạ dụi mặt vào người Tô Mạch để lau nước mắt, than
phiền nói:
- Chồng
ơi, chồng có thể cho vợ mở quán cà phê không?
- Cái gì?
– Tô Mạch há hốc mồm kinh ngạc.
- Quán cà
phê ấy. Tô Tịch nói bạn em ấy muốn nhượng lại quán cà phê. Em cũng muốn làm.
Anh quên là em luôn muốn được tự làm chủ sao? – Văn Hạ luôn nhớ đến chuyện này.
Hai ngày trước, Tô Tịch còn dẫn cô đến xem nơi đó. Cô cảm thấy vị trí đó rất
tốt. Chủ yếu là chủ quán cà phê đó muốn di dân nên mới nhượng lại cửa hàng.
- Mở quán
cà phê không phải nói làm là làm được. Em đã suy nghĩ về cửa hàng, kỹ thuật pha
chế, địa điểm chưa? Em có biết pha cà phê không? Em có biết chọn hạt cà phê
không? Em có biết tính toán không? Em có thể nhẫn nại phục vụ những vị khách
khó tính không? Em đã nghĩ đến những điều đó chưa? – Tô Mạch đã quen dùng cách
nhìn của người làm kinh doanh để phân tích vấn đề, thế nên những c