
ạt giống cũng rủ một vài người bạn tham gia kế hoạch của cô nhưng họ đều
thờ ơ. Hạt giống tổng kết kế hoạch không khả thi. Cô thì sao? Có tiền nhưng Tô
Mạch lại không cho cô làm. Nếu thật sự mở quán cà phê thì họ nhất định sẽ không
có nhiều thời gian bên nhau. Thế nên bắt đầu nhiệt liệt mà kết thúc lại buồn
tẻ.
- Chồng
ơi, mai là ngày gì vậy? – Văn Hạ bò lên người Tô Mạch, trông thật đáng yêu, dịu
dàng nói với anh.
- Mai ư?
– Tô Mạch thật sự không nhớ nổi.
- Anh
quên rồi sao? Mai là kỷ niệm tròn ba năm chúng ta quen nhau. Sao anh có thể
quên được điều này chứ? Anh càng ngày càng coi thường em đấy. – Văn Hạ có vẻ
không vui nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc.
- Ờ! Đúng
rồi. Anh nhớ chứ. Anh nhớ chứ. Anh còn chuẩn bị cả quà rồi mà. Chắc chắn là em
sẽ rất bất ngờ. – Lúc này, Tô Mạch mới nhớ ra. Vừa hay anh sẽ lấy quán cà phê
làm quà tặng cô, chắc chắn cô sẽ vui lắm cho mà xem.
Văn Hạ cười ngọt ngào, rồi loáng một cái đã ngủ thiếp
đi. Cô luôn biết sự lựa chọn của mình là đúng. Mặc dù có lúc người đàn ông này
hống hách, cố chấp, không biết điều nhưng anh yêu cô, luôn nghĩ đến cô. Cũng
giống như cô hay ngang bướng tức giận, vô lý cũng là vì cô yêu anh, tôn trọng
anh. Những ngày tháng ồn ào thật ngọt ngào. Có thể đây là cách bên nhau của họ
và người khác không thể nào hiểu được.
Vì bà Tô từng nói:
- Hai đứa
cứ gây chuyện với nhau đi. Đến ngày nào đó mẹ thấy hai đứa gây gổ chia tay thì
mẹ biết làm thế nào? – Làm gì có chuyện chia tay chứ? Cô dùng cả sinh mạng, tất
cả những thứ mình có để yêu người đàn ông này, làm sao cô có thể rời xa anh
được chứ? Tất nhiên cô cũng sẽ không rời xa anh vì số phận đã định kiếp này họ
phải ở bên nhau.
Sáng sớm, khi Tô Mạch đi làm, Văn Hạ đứng bên cửa nhẹ
nhàng hôn anh. Cô thì thầm nhắc anh, nhất định tối phải về với cô. Tô Mạch cười
gật đầu, nhẹ nhàng hôn cô mà không nỡ rời xa.
Văn Hạ vừa định đóng cửa bước vào nhà thì nhìn thấy
Minh Ưu bước ra khỏi thang máy bên cạnh.
- Ơ! Cậu
đến tìm Mèo con à? Chào buổi sáng! Chắc là cậu ấy vẫn chưa dậy đâu. Hay là cậu
vào nhà tôi ngồi chơi một lát. – Văn Hạ nhiệt tình mời Minh Ưu. Tuy lần đầu
tiên gặp cậu ta, cô đã thấy cậu thanh niên này rất lịch sự nhưng cô không ngờ
cậu ta lại là con trai sếp tổng của Tô Mạch. Lòng nhiệt tình của cô đối với cậu
ta hoàn toàn không có ý đồ gì vì Văn Hạ không phải loại người đó. Cô chỉ cảm
thấy cậu bé này khiến người ta thấy cảm thương.
Minh Ưu nhìn Văn Hạ với ánh mắt chần chừ, khoé miệng
cậu hơi nhếch lên nói:
- Cám ơn
chị.
Minh Ưu đi theo Văn Hạ vào nhà. Cậu ta thay đôi dép đi
trong nhà và đứng trước cửa thầm ước lượng về căn hộ thuộc về trợ thủ đắc lực
của bố mình. Cậu thấy cô gái nhỏ trước mặt đang vội thu dọn bát đũa trên bàn và
còn giấu đồ lót của cô đằng sau ghế sofa. Cả căn hộ ngập tràn màu hồng ấm áp.
Đứng ở cửa, cậu có thể nhìn thấy chiếc giường công chúa sang trọng. Thật bất
ngờ! Nhà của người đàn ông phong độ là như vậy ư?
- Cậu
ngồi xuống đi. Cậu muốn uống gì? Nhà tôi chỉ có nước lọc và sữa chua thôi. Cậu
uống gì? – Văn Hạ ngại ngần đứng một bên hỏi Minh Ưu, chưa dọn dẹp nhà cửa đã
mời người ta vào nhà. Đối với một người con gái đang hy vọng trở thành người mẹ
hiền vợ tốt thì thật đáng xấu hổ.
- Nước
lọc thôi. Anh Tô Mạch đi làm rồi ạ? – Minh Ưu không giỏi giao tiếp với người
khác lắm, cả buổi cậu mới nghĩ ra được hai câu như thế.
Văn Hạ xoay người ra tủ lạnh lấy nước, cô vừa đi vừa
nói:
- Ừ. Gần
đây anh ấy rất bận. Phải rồi. Sao cậu đến tìm Mèo con sớm thế? Chắc chắn cậu ta
vẫn chưa dậy đâu.
- À, sắp
phải nộp bài tập. Em đến hỏi cậu ấy chút. – Minh Ưu đón lấy cốc nước, nhẹ nhàng
nói. Bây giờ, cậu mới phát hiện ra, hình như nói chuyện với Văn Hạ cũng không
đến nỗi khó khăn lắm!
- Phải
rồi. Cậu học khoá dưới cậu ta. Cậu cũng học thiết kế à? – Từ nhỏ Văn Hạ đã rất
sùng bái những người làm hội hoạ vì hồi nhỏ, cô rất muốn học nhưng thầy giáo lỡ
lời làm cô thất vọng, thế nên từ đó đối với hội hoạ, cô chỉ có thể đứng xa để
ngắm thôi.
- Không
ạ. Em học mỹ thuật. – Minh Ưu trả lời ngắn gọn. Cậu bê cốc thuỷ tinh trong suốt
lên nhẹ nhàng uống một hớp.
- Vậy thì
cậu chính là hoạ sĩ rồi. Tuyệt quá! Cậu siêu thật! Lúc nào rảnh, cậu cho tôi
ngắm tác phẩm của cậu nhé. Tôi sùng bái nhất là các hoạ sĩ và các nhà văn. –
Văn Hạ lập tức từ cô gái hai mươi tư tuổi biến thành cô bé mười bốn tuổi. Có lẽ
những cô bé mười bốn tuổi cũng không phản ứng mạnh mẽ bằng cô. Hai mắt sáng
lên, cô nhảy nhót khua khoắng linh tinh.
Minh Ưu giật mình vì phản ứng của Văn Hạ, liền cúi đầu
xuống, hình như hai má thoáng đỏ, nhỏ nhẹ nói:
- Không
đâu. Em không phải là hoạ sĩ. Em mới chỉ là sinh viên thôi. Nhưng nếu chị thích
thì em có thể vẽ tặng chị một bức.
- Thật ư?
Như vậy có làm phiền cậu không?
- Không
đâu. Em có tác phẩm để ở nhà Mèo con. Lúc nào rảnh, chị có thể sang xem. – Khi
Minh Ưu mỉm cười, Văn Hạ có cảm giác như có làn gió nhẹ thổi qua. Tại sao cậu
bé nhẹ nhàng, ôn hoà, dễ chịu, tốt bụng lại khép mình như vậy chứ?
Sau đó, Văn Hạ không ngừ