
y Tô Mạch cũng
có nhiều năm lăn lộn trên thương trường nhưng chuyện kết giao với nữ giới anh
không sành sỏi lắm.
- Khỏe ạ. Bố mẹ em về rồi vì họ không quen sống ở nước
ngoài lắm. Sao anh không hỏi em có khỏe không? – Khâu Tư mỉm cười tinh nghịch.
Trong giây lát, ánh mắt đó khiến Tô Mạch nghĩ đến Văn Hạ, vẻ hoạt bát đáng yêu
đó khiến cho anh thấy vô cùng thân thiết.
- Sao thế? – Khâu Tư nhìn thái độ của Tô Mạch như muốn
xuyên thấu tâm can cô. Người đàn ông này vẫn giống hệt năm đó.
- À, không có gì? Em có khỏe không? – Tô Mạch sực tỉnh
hỏi lại.
- Vẫn vậy, cô độc một mình. Còn anh? – Khâu Tư vui
mừng nhìn người bạn cũ. Năm đó, quan hệ của họ rất tốt, ngồi bàn trước bàn sau
suốt ba năm liền. Chàng trai đó giống như một hoàng tử khiến các cô gái trẻ đã
động lòng. Nhưng cô không như vậy vì cô biết mình còn có con đường riêng của
mình nên không chịu ngoái đầu nhìn lại mà luôn hướng về phía trước.
- Anh ư? Vẫn vậy thôi. Lăn lộn ở nước ngoài mấy năm
rồi trở về. Anh đã ý thức được rằng nếu không cố gắng làm thì sẽ chết đói, vì
thế anh đến đây làm. – Tô Mạch mỉm cười. Thực ra Khâu Tư còn muốn hỏi anh có
còn một mình không. Nhưng rõ ràng là người đàn ông này không hiểu được hoặc là
cố ý lờ câu đó đi.
Khi hai
người nhìn nhau cười, Tô Mạch chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai,
ngoái đầu lại nhìn thì anh thấy Văn Hạ trong bộ váy đen tuyền.
Dưới
ánh đèn, Văn Hạ mỉm cười dịu dàng đi về phía anh nhưng anh thầm biết trước
rằng, ánh mắt đó đang cảnh cáo anh:
- Tô Mạch, em bắt được anh ngoại tình nhé.
Bình
thường trông Văn Hạ hơi đẫy đà một chút nhưng bộ váy hôm nay cô mặc rất đẹp. Bộ
váy màu đen được thiểt kế ôm sát eo làm từng đường cong của eo lộ rõ. Tóc cô
buộc phía sau càng tôm thêm vẻ đẹp của chiếc cổ dài. Cô trang điểm nhẹ nhàng
nhưng rất tinh tế, lộ rõ vẻ kiêu sa của cô gái thành phố.
- Anh Mạch, vị này là ai? Anh không giới thiệu ư? –
Trong chớp mắt, Văn Hạ đã bước đến trước mặt Tô Mạch. Cô vòng tay ôm cánh tay
anh mỉm cười nhẹ nhàng như tiểu thư xinh đẹp yểu điệu thục nữ.
- Ồ! Đây là Khâu Tư, bạn học của anh. – Trong thoáng
chốc, Tô Mạch đã bị cô làm cho mê hoặc bởi hương nước hoa thoang thoảng. Sau
đó, anh quay lại nói với Khâu Tư: - Đây là Văn Hạ, vợ chưa cưới của anh.
Văn Hạ
nghe thấy thế thì nụ cười trên khóe miệng thêm rạng rỡ nhưng trong mắt vẫn tràn
ngập bẽn lẽn và khiêm tốn. Thực ra trong lòng cô nghĩ: “Nhìn thấy chưa? Đây là
người đàn ông của tôi. Đừng có mơ tưởng nhé”. Cô nói:
- Chào chị! Em là Văn Hạ.
- Chào
em! Không ngờ bạn học của chị lại tìm được một cô gái tốt như em. – Khâu Tư mỉm
cười, ánh mắt long lanh khiến Văn Hạ không thể không thừa nhận rằng người con
gái này rất đẹp, hơn nữa còn đẹp cả nội tâm lẫn khí chất.
Văn Hạ
vờ ngại ngùng cúi đầu, ngón tay khẽ nhéo tay Tô Mạch. Còn Tô Mạch thì nhẫn
nhịn, không dám lên tiếng mà cắn răng chịu đựng. Có rất nhiều đồng nghiệp ở
đây, anh không thể để mất mặt được. Văn Hạ cũng nắm được điểm yếu này của anh
nên mới làm như thế. Nếu như bình thường Tô Mạch đã sớm cho cô biết tay, dù cô
có mượn thêm hai lá gan nữa cũng không dám.
- Tiểu Ưu, cậu cũng đến đấy ư? – Khi Văn Hạ và Tô Mạch
đang ngầm nói chuyện với nhau thì Khâu Tư mỉm cười vẫy người đứng từ xa. Sau
đó, Minh Ưu – chàng hoàng tử châu Âu từ trong bức họa từ từ bước đến.
Tô Mạch
vô cùng ngạc nhiên. Các ngôi sao lần lượt xuất hiện, có cần phải như vậy không?
Anh nhìn lại cô gái trong lòng mình, ánh mắt cô cứ nhìn theo từ lúc Minh Ưu
xuất hiện, bộ mặt nghệt ra của cô thật sự khiến anh thấy ngại.
- Nước miếng của em chảy ra rồi kìa – Tô Mạch thì thầm
bên tai Văn Hạ.
Văn Hạ
vội ngẩng đầu lên nhìn anh bĩu môi, thể hiện sự phản đối.
- Chị Tư Tư, bố bảo em đến đi cùng rồi đưa chị về nhà.
– Minh Ưu gật đầu với Văn Hạ và Tô Mạch rồi quay sang nhẹ nhàng nói với Khâu
Tư.
- Chú Minh khách sáo quá! Hai ngày nay luôn làm phiền
cậu phải đi cùng tôi.
Văn Hạ
đứng bên nhìn cặp đôi này hệt như hoàng tử và công chúa thời hiện đại vậy.
Không đúng. Cô thấy ai là hoàng tử? Hoàng tử của cô là Tô Mạch. Đúng rồi. Cô
ngoái đầu lại nhìn, có vẻ Tô Mạch không vui, rõ ràng là đang ghen.
- Nếu Minh Ưu đến rồi thì chúng tôi đi trước đây. Ở
nhà còn có chút việc. Khâu Tư, hôm khác chúng ta nói chuyện sau nhé. – Tô Mạch
nói với Khâu Tư rồi mỉm cười.
Ra khỏi
hội trường, Tô Mạch buông tay, tháo cà vạt, chau mày hỏi Văn Hạ:
- Chuyện gì vậy? Em nhìn người ta kỹ quá đấy! Sao em
luôn có hứng thú với trẻ con thế? Em thích chăn dắt trẻ con à?
- Tô Mạch, sao mà miệng lưỡi anh khiếp thế? Em nhìn gì
nào? Là anh đấy. Anh vừa cười với cô ấy thân mật như vậy cơ mà. Nếu em không
đến thì chắc là anh còn tiến thêm bước nữa rồi. – Văn Hạ cũng không chịu lùi
bước. Cô luôn cảm thấy mình có lý, cần gì anh phải giáo huấn chứ?
Tô Mạch
bặm môi cố nhịn, rồi nhẹ nhàng gật đầu:
- Được rồi. Văn Hạ, em cũng thật ương bướng! Em nói
xem, vừa nãy sao em cứ nhìn chằm chằm cậu bé đó?
Văn Hạ
chau mày, bộ dạng suy tư không hiểu:
- Em ương bướng thế đấy! Bây giờ anh mới biết hả?
Tô