
đừng tìm cô ấy. Chơi một mình chán chết đi được.
- Chị gái lại sa thải ông chủ rồi à? Hôm nay là thứ
Tư, chị không đi làm sao? – Mèo con nghiêng đầu chăm chú đợi câu trả lời của
Văn Hạ. Theo phán đoán của cậu ấy thì cũng chắc đến tám chín phần là như vậy.
- Ừ! Không thích làm nữa. Tôi dự định tạo dựng sự
nghiệp riêng, trước tiên là ở nhà tìm dự án. Cậu có muốn làm cùng không? - Văn
Hạ liếc nhìn Mèo con.
- Thôi đi. Không phải là em trai không ủng hộ chị
nhưng thực tế là chị không thích hợp làm kinh tế. Hay là chị và em cùng viết
kịch bản cho anh Gấu xui xẻo? Em thấy giọng văn của chị cũng khá đấy.
- Không làm. Như thế tôi sẽ mài rách đũng quần mất.
Đổi việc khác đi.
- Vậy chị tiếp tục làm nhân viên văn phòng đi.
- Không làm. Toàn những người bắt nạt tôi thôi.
- Còn có những người bắt nạt được chị sao? Là thần thánh
phương nào để em đi lễ bái?
- Thôi đi. Cậu bảo tôi làm gì bây giờ? - Văn Hạ thật
lòng hỏi ý kiến Mèo con.
Mèo con nghĩ một lát rồi thật thà nói:
- Ở nhà.
Văn Hạ chống tay nghĩ ngợi một lát rồi bỗng ngẩng lên
nhìn Mèo con làm cậu giật cả mình. Cô nói:
- Tôi thấy cậu nói rất có lý. Ở nhà, ở nhà vài ngày
rồi tính. Cứ quyết định như vậy đi. Đương nhiên, đồng thời tôi cũng sẽ đi tìm
dự án mới. Ngày mai tôi sẽ đi. Hôm nay, cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã. – Nói
xong, cô bê bát vào nhà.
Mèo con không nhịn được cười, lắc đầu. Có những người
con gái số phận đã định là được cưng chiều.
Ăn sáng xong, nhìn đồng hồ đã sắp chín rưỡi. Mèo con
đáng ghét không chịu đi chơi nên cô đành phải ở nhà. Thực ra, cô vẫn thích ở
nhà nhưng năm thứ tư đại học đều ở nhà rồi, nếu cứ tiếp tục ở nhà như vậy thì
quả là lãng phí cuộc đời. Văn Hạ năm đó cũng là một thiếu nữ ôm đầy hoài bão lý
tưởng.
Đặt chiếc bát vào ngâm trong bồn rửa, cô nghĩ, rửa đi,
không thể lười được. Đeo găng tay cao su vào, cô với lấy chai nước rửa bát.
Haizzz, cho nhiều nước rửa bát quá, sao mà nhiều bọt thế? Rửa có một cái bát mà
như thế này thì thật là lãng phí. Vừa nghĩ, cô vừa ngoái đầu lại nhìn xem có
thứ gì cần rửa không? Đúng lúc đó, điện thoại phòng khách đổ chuông, cô giật
mình ngẩng đầu lên. Cộc một tiếng, đầu cô va vào cánh cửa chạn đang mở. Tức quá
đi mất! Cô tháo găng tay vứt đó, rồi cầm theo chiếc bát dính bọt nước rửa bát
chạy vào phòng khách nghe điện thoại.
Nhìn số điện thoại hiện lên. Ồ! Là mẹ chồng xinh đẹp
gọi điện đến. Văn Hạ vội nhấc điện thoại, thỏ thẻ nói:
- Mẹ, sao mẹ lại gọi vào giờ này thế? Mẹ không đi làm
à?
Mẹ chồng tương lai của Văn Hạ đã ngoài năm mươi nhưng
luôn theo kịp phong cách thời thượng. Hơn nữa, bà lại có công ty riêng nên đúng
là một hình mẫu nữ doanh nhân thành đạt. So với Văn Hạ thì đúng là hai mặt đối
lập. Nhưng bà lại thích một đứa trẻ có cá tính như Văn Hạ và yêu thương cô như
báu vật vậy.
- Hạ Hạ, tối nay bà nội bảo hai con về ăn cơm. Các con
nhớ về sớm nhé. – Hôm qua, bà Tống Vận nghe con trai nói Văn Hạ bị mất việc nên
cứ đòi gọi cô về giúp mình. Con trai bà không chịu, anh còn nói không thể gây
thêm phiền phức cho bà. Thực ra, ai mà không biết con người đều có lòng tự
trọng, ngay cả Văn Hạ liến thoắng như vậy nhưng lòng tự trọng rất cao. Hơn nữa,
cô mới hòa mình vào xã hội mà chưa thể thích ứng và chống chọi được nên mới làm
cho bà cảm thấy đau lòng như vậy. Tô Mạch cũng nói, mặc kệ cô, để cô tự nghĩ,
để mọi thứ theo ý cô.
- À vâng, con biết rồi. Chiều con sẽ đến chơi mạt
chược với bà nội. Mẹ...- Tiếng “mẹ” của Văn Hạ kéo thật dài, thể hiện rõ sự
nũng nịu. Cô đã lớn rồi nhưng bà Tống Vận lại thích cô con dâu đáng yêu như
vậy. – Mẹ nhớ con không? Chuyện đó...ừm...Con thôi việc rồi. Con có thể thường
xuyên đến chơi với mọi người rồi.
Thực ra cũng thật ngại, lại thôi việc. Tuy không cần
kiếm tiền nhưng cô tốt nghiệp cũng gần được một năm vậy mà đã thực sự kiếm được
mấy đồng đâu, chỗ nào cũng chưa làm hết tháng đã thôi việc. Haizzz, mất mặt
quá! Mẹ chồng giỏi giang, chồng thì tài giỏi, nhìn lại bản than, cô thấy mình
đúng là một trời một vực.
- Ừ! Không làm thì tốt. Các con không còn nhỏ nữa, mau
kết hôn đi, sau đó sinh con, đừng để muộn quá! Con xem, hồi mẹ sinh Tô Mạch
muộn nên con cái của bạn bè mẹ đều hơn Tô Mạch mấy tuổi, họ đều có cháu cả rồi.
Hạ Hạ, con vẫn nghe đấy chứ? – Bà Tống Vận nắm lấy cơ hội, bởi trước đây bà
không hài lòng về việc họ sống cùng nhau như vậy. Mọi thứ không có gì cản trở
nữa, nhà có, xe có, công việc của Tô Mạch cũng ổn định, chẳng phải mọi thứ đều
chuẩn bị đủ rồi sao? Hai đứa nên kết hôn rồi sinh con thôi.
- Con đang nghe ạ. Mẹ, con biết rồi. Mẹ cứ làm việc
đi. Con nghe thấy tiếng chị Lâm gọi mẹ đấy. – Cứ nhắc đến chuyện kết hôn là cô
lại thờ ơ. Có phải hơi sớm không? Tuy đã có bạn học lập gia đình nhưng hình như
họ đều bỏ nhau rồi. Người ta nói, kết hôn không phải như vậy. Tuy nhiên tại cô
và Tô Mạch cũng chẳng khác kết hôn là mấy nhưng ít nhất khi không có chuyện gì
thì cô có thể đem chuyện chia tay ra dọa anh. Nhưng khi kết hôn rồi thì anh sẽ
dọa lại cô, hơn nữa sinh con là chuyện xa vời, cô vẫn cò