The Soda Pop
Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321903

Bình chọn: 10.00/10/190 lượt.

là nam, một chàng trai buồn trong đêm. Hai mắt Văn Hạ

sáng lên. Chính ngày đó, cô đã gặp Tô Mạch, người khiến cô cả đời này cũng

không thể nào quên.

Hai

người bắt đầu đánh máy, một lúc sau cô nói mệt rồi nên chuyển sang chat voice

đi. Tô Mạch đồng ý. Thực ra, anh cũng không phải là người thích tán gẫu nhưng

hôm đó quá nhàm chán, vì vừa từ nước ngoài về nghỉ, lại mới chia tay với bạn

gái nên anh mò lên mạng. Anh add nick của Văn Hạ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu

nhiên, thế nên, có thể nói duyên phận là đo trời định, điều đó ràng buộc hai

người cả đời.

Giọng

Tô Mạch rất dễ nghe chứ không khàn khàn như mấy cậu thanh niên choai choai. Một

cảm giác chín chắn không nói thành lời khiến trái tim Văn Hạ xao xuyến. Giọng

nói của người đàn ông này đã mê hoặc cô.

Cô rất

tự tin về dáng vẻ của mình. Không phải vì cô cực kì xinh đẹp mà vì cô vô cùng

đáng yêu, nhận thấy đó là lợi thế của mình nên cô đã đề nghị gửi ảnh. Khi cô

gửi ảnh của mình cho đối phương, Tô Mạch cười nói, một cô gái thật đáng yêu!

Khi anh gửi ảnh lại cho cô, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Một anh chàng

quá đẹp trai, lông mày rậm, mắt sâu, sống mũi cao, da trắng, môi mỏng hồng, chỉ

mới thoáng nhìn mà cô đã chấm anh. Cô từng nghĩ phải chăng thượng đế nghe thấu

lời thỉnh cầu của cô nên đã đem chàng trai tốt như vậy từ trên trời xuống để

tặng cho cô.

Nói đến

chuyện trước đây, Văn Hạ luôn nghĩ mình đã nguội lạnh nhưng cô vẫn kiên trì. Đó

là sự điên cuồng, là tình yêu cả đời chỉ có một. Thế nên, sau ba ngày nói

chuyện, cô cảm thấy mình đã thích chàng trai này, vô cùng thích. Cảm giác đó

không giống với người bạn trai đầu tiên. Đó là cảm giác quen thuộc, cảm giác trái

tim đập rộn ràng nhưng cô không biết đối phương nghĩ gì. Cho đến một hôm, cô

mượn men rượu để nói với anh:

- Em

thích anh.

Tô Mạch

cười không nói gì khiến Văn Hạ rất đau lòng. Nhưng ba ngày sau, Tô Mạch nói với

cô rằng, anh yêu em. Những lời này là tự anh muốn nói với cô. Và như vậy, sau

năm ngày quen nhau, một tình yêu điên cuồng đã bắt đầu. Có thể rất nhiều người

không tin đây là sự thật nhưng đây đúng là sự thật. Văn Hạ như muốn phát điên,

từ đó cô cũng trở thành dân nghiền mạng. Hơn nữa, trong một khoảng thời gian

ngắn, hoặc là sự an ủi tinh thần, hoặc là vì rung động tuổi trẻ, tóm lại, tình

cảm của họ phát triển nhanh hơn mức bình thường. Hai người đều cho rằng họ yêu

nhau, thật sự yêu và kiên trì với tình yêu đó.

Những

ngày có Tô Mạch bên cạnh đều là quãng thời gian vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Rồi

cũng đến ngày anh khai giảng tại trường đại học ở nước ngoài. Anh nói mình đến

đó chơi bời, Văn Hạ cười. Cô cảm thấy anh đang đùa, tuy anh nói vậy nhưng cô

biết, anh là người chăm chỉ cố gắng, có tham vọng và cô có thể tin anh. Dù mới

chỉ gặp nhau trong kì nghĩ ngắn ngủi nhưng tình cảm của hai người lại không hề

dao động. Mọi người nói cô ngốc nhưng cô lại không nghĩ như thế. Cô cho rằng cô

yêu anh, anh chính là người cô chờ đợi nên cô nguyện từ bỏ tất cả vì anh.

Tô Mạch

thì sao? Trước đây, anh cũng đã trải qua vài cuộc tình nhưng anh cho rằng đó là

tuổi trẻ bồng bột, đó không được tính là tình yêu. Từ sau khi có Văn Hạ, anh

thật sự mong muốn giữ mãi hạnh phúc này. Hai cùng đợi đến lúc tốt nghiệp, mong chờ

một cuộc sống mới. Hai người thông qua mạng điện thoại, mạng internet và vài

lần gặp mặt ngắn ngủi để duy trì tình yêu này trong suốt ba năm. Tô Mạch thường

cười bản thân, tiền của anh đều trở thành tiền điện thoại cho ngành viễn thông,

tiền vé máy bay cung ứng cho hàng không Trung Quốc, nhưng anh lại thấy rất xứng

đáng. Thực ra rất khó để làm người khác tin tình yêu của họ. Hồi còn học đại

học, có quá nhiều tình yêu mau đến chóng đi. Tình yêu của họ giữ gìn được thật

chẳng dễ dàng, chỉ là tình cờ gặp nhau thế mà lại vất vả gìn giữ khiến mọi

người chuyển từ nghi hoặc sang khâm phục. Khó khăn như vậy, xa xôi như thế

nhưng họ vẫn có thể dắt tay nhau vượt qua.

Sau khi

tốt nghiệp, Văn Hạ chuyển đến thành phố Cát Lâm vì nhà Tô Mạch ở đó, và cũng vì

anh đã về nơi đó. Nhưng cô vẫn còn quá nhiều thứ không thể từ bỏ, sự kỳ vọng

của bố mẹ, sự ràng buộc của gia đình. Gia đình cô không mấy tán thành chuyện cô

và Tô Mạch ở bên nhau. Bởi vì chuyện này mà ba năm trước, cô nàng Văn Hạ vẫn

hay nói hay cười đã nhiều lần phải rơi nước mắt đau lòng, thất vọng. Một cô gái

đơn độc giữ lời thề, kiên trì chờ đợi thật không dễ gì. Cô hiểu bố mẹ mình

thương cô nhưng họ không hiểu tình yêu của cô. Cô nói với bố mẹ, mỗi người đều

có hình mẫu người yêu của riêng mình, chúng con thật sự yêu nhau, con sẽ hạnh

phúc. Bố mẹ cô không nghĩ như vậy vì họ thấy Văn Hạ đã rơi quá nhiều nước mắt

và họ thật sự lo lắng.

Nhưng

dù có gặp bao nhiêu khó khăn, hai người vẫn chưa nhắc đến chuyện chia tay,

dường như hai từ đó chẳng hề liên quan gì đến họ. Tình yêu của họ, hạnh phúc

của họ đã bất ngờ ấn định từ thời khắc họ tình cờ gặp nhau, không ai có thể

thay đổi được. Mỗi khi Văn Hạ thấy dao động, Tô Mạch lại kiên định nói với cô,

chúng ta sẽ mãi mãi không bao