Old school Easter eggs.
Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322102

Bình chọn: 10.00/10/210 lượt.

đâu cũng đều là màu

phấn hồng lộng lẫy. Chiếc giường của họ cũng là chiếc giường công chúa kiểu

châu Âu. Lúc đó, Tô Mạch mấy ngày không ngủ được, dù anh trằn trọc thế nào, khó

chịu thế nào nhưng Văn Hạ vẫn không cảm thấy gì. Cô nói, đây đúng là giấc mơ

của cô, cô muốn làm công chúa. Thế nên Tô Mạch trở thành chàng hoàng tử đầu

tiên được ngủ trên giường công chúa.

Đồ đạc trong phòng ngủ đều được Tô Mạch tặng Văn Hạ vào

đúng hôm sinh nhật cô. Khi đó, ngồi trước bàn trang điểm cổ điển, cô cảm thấy

mình thật giống công chúa, giống vị hoàng hậu xinh đẹp thành Troy ngồi ngắm

dung nhan tuyệt sắc của mình trước gương. Nhưng Tô Mạch đã nhanh chóng phá vỡ

mơ tưởng hão huyền đó của cô vì khi ấy anh đứng đằng sau cô nói:

- Chiếc gương này không phải là gương trang điểm, là

gương cười. Sao trông mặt em to thế

chứ?

Haizzz! Những câu làm tổn thương người khác như vậy mà

anh cũng nói ra được. ai không có lúc mập chứ? Con gái mập một chút mới tốt,

chạm vào còn có cảm giác. Ha ha! Tô Mạch từng nói như vậy. Đối với cô mà nói

lời Tô Mạch rất có lý. Sau đó, ai nói cô mập, cô đều tự hào đáp lại rằng, bạn

trai tôi nói, con gái mập một chút mới tốt, chạm vào còn có cảm giác. Cô bé này

thật là ương bướng.

Ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công ăn hết bát cơm

rang, tắm nắng sớm mai là một bức tranh mới tuyệt vời làm sao. Đương nhiên

chuyện vẽ rồng them mắt chính là sự tồn tại của cô gái nhỏ Văn Hạ này.

- Chị gái, sao chị không chú ý hình tượng vậy, lại còn

ăn mặc như thế này, con sói nhà chị không dạy dỗ chị sao? – Ban công bên cạnh,

bóng người nhỏ bé xuất hiện, tay cầm tách cà phê đen, khuôn mặt trắng ngần, đôi

mắt to, lông mi dài, đôi môi hồng. Mọi người đừng hiểu nhầm, người ta là con

trai chứ không phải là con gái đâu.

Người này chính là Mèo con – cậu bé mà Tô Mạch vừa cấm

Văn Hạ không được đi tìm.

- Cậu không biết nhà tôi ai to hơn sao? Ở địa vị của

tôi thì ai dám dạy dỗ tôi chứ? – Văn Hạ chẳng thục nữ tẹo nào, cô bê cả bát cơm

và vào miệng, vừa nhai vừa nói chuyện với Mèo con.

Mèo con tao nhã cầm tách cà phê thở dài u sầu, ngâm

nga mấy câu nhưng khi bật ra khỏi miệng thì nó thành giọng điệu trầm ngâm:

- Chị gái, tối qua hai người hơi ồn ào, phá cả giấc

ngủ của em đấy.

Văn Hạ xì một tiếng phun cả cơm ra ngoài, có nên nói

thẳng ra như thế không? Đặt bát xuống, cô bước đến bên thành lan can nhìn Mèo

con thì thào:

- Này, con gấu nhà cậu thức dậy chưa? Chúng ta ra

ngoài chơi đi. Lén đi đi.

- Không được. Em hứa sẽ viết kịch bản cho anh ấy. Chạy

đi chơi, anh ấy sẽ nổi giận mất. – Lúc này Mèo con thật sự giống một chú mèo ôn

hòa đáng yêu, nghiêng mặt thủ thỉ.

- Cậu không phải là anh cả trong nhà sao? Hôm qua, tôi

lại nhìn thấy con chó đó. Mấy hôm trước, không phải hai người nói sẽ đi trả thù

vì lần trước nó đã đuổi cậu khắp trên phố rồi mà. - Văn Hạ nói một cách hào

hứng nhưng vẫn thấp giọng, làm ra vẻ thần bí.

Mèo con là hàng xóm nhà họ. Mèo con có người yêu rất

tuyệt. Họ gọi anh ra là Gấu xui xẻo. Vì anh ta rất đẹp trai và rất đáng yêu,

thật sự rất giống chú gấu hoạt hình. Còn một điểm nữa, họ đều là đàn ông. Văn

Hạ còn nhớ rất rõ, ngày đầu tiên cô gặp Mèo con, cậu ấy mang theo nụ cười ngây

thơ của một đứa trẻ nói với cô:

- Chào chị! Em là Mèo con, một chú mèo bé nhỏ.

Trước đây, Văn Hạ chỉ nghe nói về nhóm người đồng tính

nhưng chưa tiếp xúc với họ. Cô không hề kì thị họ, cô cho rằng mỗi người đều có

quyền lựa chọn hạnh phúc riêng của mình, đặc biệt cô lại là người hiếu kỳ. Cô

nhanh chóng kết bạn với Mèo con. Vì cô lớn hơn cậu ấy hai tuổi nên cậu ấy gọi

cô là chị.

Mèo con là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế

của một trường cao đẳng. Sau đó, cậu ấy ở nhà viết kịch bản, nấu cơm làm người

vợ hiền mẹ đảm. Mỗi lần Văn Hạ nói vậy đều bị cậu ấy mắng. Chẳng có cách nào khác,

đây là điều Văn Hạ ngưỡng mộ cũng không làm được. Con gấu nhà cậu ấy là một DJ

của đài truyền hình, rất đẹp trai! Lúc đó, Văn Hạ vẫn chưa hiểu rõ, chẳng biết

tại sao mà hai người họ yêu nhau, cô không xen vào được. Hằng ngày, cô rủ Mèo

con đi chơi, dẫn cậu ấy đi khắp nơi. Đây cũng là một trong những lý do tại sao

Tô Mạch xui xẻo lại không muốn họ thân thiết với nhau.

Có thể nói, những ngày Văn Hạ thất nghiệp ở nhà thì

Mèo con là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

- Bỏ đi. Em không thích chơi với một chú chó. Đều là

người lớn cả rồi, trưởng thành một chút đi. Em yêu chàng nghệ sĩ lãng mạn, sao

có thể hạ mình đi đánh nhau với chó được chứ? – Mèo con nói có lý, khoan dung

độ lượng. Thực ra, cậu ấy không dám. Cậu ấy là mèo, cậu ấy sợ chó. Lần trước,

cậu ấy và Văn Hạ chạy ra ngoài chơi, lúc về thì tình cờ gặp con chó đó và bị nó

đuổi. Mọi người trên phố đều nhìn thấy, thật là mất mặt!

- Haizzz, tôi thật sự coi thường cậu đấy. Cậu còn có

thể trấn áp được cả một con gấu cơ mà. - Văn Hạ muốn dùng cách khích tướng để

rủ Mèo con đi chơi với mình. Chơi một mình thật là chán! Chắc chắn Tô Mạch sẽ

lại ra ngoài đến tối muộn mới về. Hôm qua, Tô Tịch cũng nói hôm nay sẽ ngủ cả

ngày,