
Âu Xán và vợ chồng bà Trác Dương, khiến dì Lữ luống cuống vì căng thẳng.
Gia Hàng không ở nhà, bà Âu Xán thở hắt một hơi, cười cười đòi bế Phàm
Phàm, Phàm Phàm quay ngoắt đi dụi đầu vào lòng thím Đường. Thím Đường
vội an ủi bà Âu Xán đang hụt hẫng, nói Phàm Phàm đang lạ.
Bà Âu Xán cười ngượng ngập, đứa bé này giống hệt Thiệu Hoa, nhưng đáng yêu hơn Thiệu Hoa hồi nhỏ.
Bà Trác Dương ở đảo Phuket của Thái Lan một tuần, da hơi ngăm ngăm, luôn
mồm than Bắc Kinh không phải là nơi dành cho người ở, chỉ vì ông Án Nam
Phi mà bà mới quay về.
- Ông xã ơi, có phải anh cảm động lắm không? – Bà nũng nịu nhìn ông.
Vẻ mặt ông Án Nam Phi vô cùng mệt mỏi, mắt hằn tia đỏ, môi khô nứt nẻ.
- Ừ, rất cảm động. – Ông máy móc gật đầu, trả lời lấy lệ.
Bà Trác Dương bĩu môi, nghiêng đầu nhìn bà Âu Xán.
Bà Âu Xán đang nhìn Phàm Phàm không chớp mắt, Tiểu Phàm Phàm lại chẳng
nhìn bà, hiếu kỳ đuổi theo một quả bóng bay màu đỏ ngoài phòng khách mà
dì Lữ mua về cho cậu bé.
- Thiệu Hoa, đồ của Giai Tịch bố mẹ nó đã mang về hết thật rồi sao? – Bà Âu Xán hỏi.
Trác Thiệu Hoa gật đầu.
Bà Trác Dương hỏi tiếp:
- Chuyện này có thể hiểu được, là nhà họ Trác chúng ta có lỗi với họ,
người ta chỉ có một đứa con gái, dù có thành tro thì vẫn là bảo bối của
họ.
- Nó đâu rồi? – Bà Âu Xán nhướng mày.
- Mẹ, cô ấy tên
là Gia Hàng. – Trác Thiệu Hoa đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình. – Cô ấy phải thi, bây giờ đang tập trung ôn tập.
Giọng nói cứng rắn của anh khiến bà ngỡ ngàng:
- Nó đã cưới con rồi, còn muốn thi cái gì nữa?
Đây là đỉnh cao trong cuộc đời nó rồi, còn định trèo tới đâu nữa?
- Gia Hàng có cuộc đời riêng của cô ấy.
- Ha. – Bà Âu Xán như nghe được một câu chuyện rất nực cười. – Vậy tại sao nó lại nhúng mũi vào cuộc sống của người khác?
- Mẹ, Phàm Phàm đang nhìn mẹ, mẹ muốn nói những lời này trước mặt cháu
sao? Nếu mẹ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận Phàm Phàm và Gia
Hàng, vậy thì không cần miễn cưỡng bản thân, con cũng có thể hiểu được.
- Thiệu Hoa, vì một kẻ lừa đảo nói dối luôn mồm mà con cãi lại mẹ ư? – Bà Âu Xán đứng phắt dậy, như thể bị lăng nhục.
- Mỗi một câu nói dối của Gia Hàng, đều là vì con. Mẹ, mẹ phải công bằng
một chút, con lớn hơn Gia Hàng mười tuổi, con là người có thể dễ dàng bị lừa hay sao? Nếu thật sự nói tới bị tổn thương, người đó phải là Gia
Hàng mới đúng. Mẹ nhìn xem cô ấy đã đem lại cho con những gì? – Anh bế
Phàm Phàm từ tay thím Đường lên. Mẹ không cảm thấy Phàm Phàm rất đáng
yêu sao? Còn con đã đem lại cho cô ấy những gì?
Bà Âu Xán giống như không thể nhận ra con trai mình, bà cảm giác như đang bị tẩy não. Bà ngồi phịch xuống ghế, phẩy tay:
- Ý của con là nếu chúng ta không chấp nhận nó, con sẽ cắt đứt quan hệ với chúng ta?
- Không, nhưng xin hãy nể mặt con, nếu không thể chấp nhận Gia Hàng, vậy xin hãy tôn trọng cô ấy.
Hai mẹ con nhìn nhau, không ai chịu nhường bước.
- Chị dâu, đồ ăn nguội rồi, ăn cơm trước đã! – Bà Trác Dương vội xoa dịu tình hình, lén đá chân ông Án Nam Phi, bảo ông giúp đỡ.
Ông Án Nam Phi hồn treo ngược cành cây, ông đang nghĩ mùng Bốn phòng xét nghiệm đi làm lại, chắc có kết quả xét nghiệm DNA rồi.
Tối mùng Một, công ty Ninh Mông tổ chức liên hoan, chơi đến tờ mờ sáng mới
về nhà, lúc lên lầu chân nam đá chân chiêu, không tắm rửa đã lăn quay ra ngủ.
Trưa ngày hôm sau cô nàng mới tỉnh dậy, đầu đau như búa nổ, đi tắm một cái, vừa đắp được cái mặt nạ thì điện thoại trong túi xách
réo mãi không ngừng.
Hết sức miễn cưỡng đi nghe điện thoại. Lúc này, cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy hai cái bọng mắt của mình.
Giọng cười biếng nhác vừa cất lên, lông tơ của Ninh Mông đã dựng đứng cả lên, là tên lưu manh Thành Công kia.
- Đang làm gì thế? – Thân thiết như thể tối qua họ vừa mới ở bên nhau.
- Chẳng làm gì cả.
- Thế thì ra ngoài đi, tìm chỗ nào vui vẻ một chút.
- Không đi. – Ninh Mông thẳng thừng cự tuyệt.
- Anh tưởng chúng ta là bạn chứ, ít nhất thì năm mới cũng nên nói một câu chúc mừng, gặp mặt, ăn cơm, anh còn đặc biệt đổi ca trực vì em đấy, xem ra anh tự mình đa tình rồi. Vậy thì thôi, làm phiền…
Trước khi anh ta kịp cúp máy, lương tâm của Ninh Mông bỗng nhiên trỗi dậy, phát hiện ra thái độ của mình cũng có phần quá đáng.
- Vị đại ca kia đâu?
Cô nhớ tới khuôn mặt tuấn tú không cười không nói của Trác Thiệu Hoa.
- Hôm trước mới gặp cậu ta xong, hôm nay tất cả thời gian của anh đều
dành cho em. – Giọng Thành Công trầm xuống, thoáng một chút dịu dàng
tình tứ.
Ninh Mông cười khan, sờ lên mặt, nóng rực rồi!
- Lúc ăn cơm anh sẽ không kể chuyện nữa chứ?
- Anh đâu phải là vua kể chuyện. Anh đến đón em nhé?
- Anh có xe à?
- Mượn của bạn, ăn cơm với người đẹp, không thể chen chúc trên xe buýt trong ngày lạnh giá thế này được!
Phụ nữ luôn luôn mềm lòng, nghe lời ngon ý ngọt lại càng mềm như bún. Gạt
cái nghề nghiệp hơi khó tiêu hóa của anh ta sang một bên, nếu để làm bạn ăn cơm thì Thành Công cũng được coi là không quá mất mặt, đằng nào cũng chẳng có cuộc hẹn nào khác, Ninh Mông bèn đồng ý.
Yểu điệu thướt tha đi ra ngoài cổng tiểu khu,