
, ha hả ha hả –”
Bà một tay che miệng, một mặt phát ra tiếng cười rất trẻ con, sau đó quay lại cùng mọi người thảo luận ngày kết hôn thích hợp.
Hân Hân trong lòng không yên, thở nhẹ một hơi, cả người ngã vào trong lòng Hướng Vinh.
Anh dễ dàng tiếp được cô, không để cô ngã xuống, rất thuần thục ôm lấy cô.
“Có đau không?”
Giọng nói êm dịu vang lên, lấn át tiếng động huyên náo ầm ỷ một bên.
Không biết tại sao vừa nghe thấy tiếng nói của anh, cô đã cảm thấy
ngực nóng lên, có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy trong lòng khiến mặt cô
càng đỏ.
“Không có.”
Cô lắc đầu, không dám nhìn anh.
“Anh không phải nói bây giờ.”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“A?”
“Anh là nói tối hôm qua.”
Đôi mắt đen ghé sát thật gần, tiếng nói trầm thấp nhốt cô vào trong thế giới của anh.
“Anh có làm đau em không?”
Oanh!
Mặt của cô bốc cháy .
“Em, em, em em em — em không nhớ rõ –”
Hân Hân ấp a ấp úng nói, mặt đỏ giống như trái táo, tim đập giống như
muốn từ trong cổ họng nhảy ra, căn bản không nghĩ tới, anh lại như thế — như thế — như thế nhắc tới – chuyện kia –
Mấy hình ảnh kích
thích quá độ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, cô mắc cỡ tới mức muốn đào lỗ mà chui vào, hơn nữa đem mình chôn luôn, từ đây về sau không bao giờ muốn đối mặt với anh nữa.
“Anh không hy vọng làm em đau.”
Hướng Vinh không có bỏ qua cho cô, chỉ một câu đơn giản cũng tiết lộ nội dung quá mức thân mật.
Hân Hân hít sâu mấy hơi, dùng sức lắc lắc đầu, muốn đem những hình ảnh kia đá văng khỏi óc.
“Hướng, Hướng đại ca, đừng nói cái này, anh mau đi đi!”
Cô đẩy ngực anh ra, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.
“Mẹ em muốn đem em gả đi đến điên rồi, tiếp tục như vậy anh sẽ bị buộc phải cưới em.”
Cô lo lắng thấp giọng nhắc nhở.
Hướng Vinh bất động như núi, không có một chút động tĩnh nào.
“Anh biết.”
“Hướng đại ca!”
Hân Hân nóng nảy.
“Nếu biết, vậy anh còn không mau đi?”
Cô cắn môi dưới, không hiểu anh vì sao còn vẫn còn chưa chịu đi. Anh không phải là đã có ý trung nhân sao?
“Em không muốn gả cho anh sao?”
Anh trên cao nhìn xuống, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt đang cố hết sức
muốn đẩy anh cách xa ra khỏi ghế sô pha của cô, con ngươi đen giống như
thợ săn đem con mồi bức vào góc chết.
“Muốn!”
Cô không chút nghĩ ngợi trả lời, mặt đỏ lên, vội vàng sửa miệng, dùng hết toàn lực lắc đầu.
“Không phải, em là nói — cái kia, cái kia — chúng ta không thể kết hôn — “
“Tại sao?”
“Bởi vì — bởi vì –”
Cô cố gắng suy nghĩ, nghĩ biện pháp khuyên anh rời đi.
A, anh không phải là luôn luôn thông minh hơn cô sao? Vì sao lúc này lại không nhìn ra cô làm như vậy là vì tốt cho anh!
“Hân Hân, anh muốn cưới em.”
Hướng Vinh thấp giọng nói, con ngươi phát sáng khóa chặt trên người cô, ngón tay dài vuốt nhẹ lên má cô.
Lòng của cô nhanh chóng mềm nhũn.
Hân Hân cắn môi dưới, trong lòng rất cảm động. Nhưng mà, cô không hy
vọng Hướng Vinh “tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục”, vì trách nhiệm mà cưới cô!
“Hướng đại ca, anh không hiểu, em không quan trọng, anh — “
Đôi tay hữu lực nắm chặt hai vai của cô, nhẹ nhàng lay động, bắt buộc
cô ngẩng đầu. Anh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, đôi đồng tử thâm u thẳng tắp nhìn vào mắt cô.
“Không, Hân Hân, đối với anh mà nói em rất quan trọng.”
Anh nhấn mạnh từng chữ từng câu, lời nói cực kỳ kiên quyết.
Lương tâm của cô đau nhói .
Nha! Hướng Vinh đối với cô tốt như vậy, không đành lòng để cho cô lần
nữa mất thể diện, cho nên nguyện ý vì cô nhận trách nhiệm.
“Hy
sinh” cả hạnh phúc, cưới một cô gái từng bị “trả lại” như cô làm vợ.
Không được không được, cô nói gì cũng phải cự tuyệt, nếu không lương tâm cô cả đời sẽ bất an !
Hân Hân hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, vội vàng chạy đến bên cạnh Lý Nguyệt.
“Mẹ! Con không thể gả cho Hướng đại ca, anh ấy đã có –”
Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“Ngoan, mẹ biết mẹ biết.”
Lý Nguyệt có lệ nói, bận rộn cùng Hướng phu nhân nói chuyện.
“Tiệc cưới nên đặt mấy bàn?”
“Mẹ!”
“Bà chỉ có một đứa con gái, nhà ta cũng lần đầu làm hôn sự, không bằng làm náo nhiệt một chút, cả hai bên đều có thể diện.”
“Mẹ — “
“Thật tốt quá, cứ làm như vậy đi!”
Hai bà mẹ càng nói càng cao hứng, cùng nhau phát ra tiếng cười trẻ con, hoàn toàn coi thường ý nguyện của Hân Hân.
“Đúng rồi! Còn có thể đem dàn Karaoke dưới hầm của ta mang ra, để cho khách lên đài trổ tài.”
Người vừa nói chuyện chính là Hướng papa. Vẻ mặt ông hăng hái bừng
bừng, muốn trong hôn lễ tổ chức cuộc thi hát Karaoke, thật là một sáng
kiến tuyệt vời.
Trương tẩu cách vách cũng tới tham gia náo nhiệt.
“Đúng rồi, nhà của ta có tơ ngũ sắc Bát Tiên do tổ tiên truyền lại, đã mấy chục năm rồi, là báu vật của nghề thêu. Sẵn dịp Hân Hân tìm được
chỗ nương tựa tốt, không bằng lấy ra phân nửa dùng để thêm chút hỉ khí.”
Nha đầu này nhân duyên trắc trở như vậy, thực khiến người thương a!
“Không, con không thể gả cho — “
“A, nhà ta cũng cómột tấm vải tốt, để đã muốn mốc meo lên rồi, không bằng cho Hân Hân mượn may một bộ sườn xám.”