Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324371

Bình chọn: 7.5.00/10/437 lượt.

c khi đi ngủ, cô đều kiểm tra cửa

sổ, gas và điện nước. Trước lúc ra ngoài luôn nhớ khoá cửa. Khi về nhà,

việc đầu tiên cô làm là khoá chốt an toàn. Trước lúc lên giường, cô

chỉnh hướng gió điều hoà, tránh thốc vào chân. Đồng thời cô luôn chăm

chỉ lau chiếu mỗi ngày. Sáng sớm ngày hôm nay, thậm chí cô đã tìm ra một tá ugo trong tủ kệ tivi. Cô không nấu nướng ở nhà, cũng không ăn mì,

nhưng cô luôn nhớ vất lon nước uống thừa vào thùng rác. Cô còn muốn kể

với anh…

Giai điệu “Hồ thiên nga” bỗng vang lên, đó là đoạn nhạc chuông cô cố

tình lưu lại. Màn hình màu xanh hiển thị số máy bàn nhà ba mẹ.

- A lô?

- Thư Lộ à. – Giọng mẹ líu quýu qua điện thoại: – Mới rồi ba con xem thời sự, New York bị khủng bố.

- Dạ. Nước ngoài thường xuyên bị khủng bố mà, mẹ không phải lo cho Gia Tu đâu. – Cô thấy kiểu lo xa của mẹ đúng là nực cười.

- Ba con nói, máy bay đâm vào cao ốc.

- Dạ? – Thư Lộ thắc mắc trong bụng, không phải quay phim đấy chứ? – Đâm vào cao ốc nào ạ?

- Trung tâm thương mại thế giới.

Khoảng khắc ấy, Thư Lộ có cảm giác màu huyết toàn thân như đông đặc

lại, cô nhấc tay xem đồng hồ, nhưng mắt chẳng thấy gì. Một lúc lâu, cô

mới nghe thấy giọng mình:

- Mẹ, mẹ chắc chứ? Là Toà tháp đôi ạ? Đâm vào toà nào ạ?

Đầu dây bên kia, cô nhận ra giọng nói văng vẳng của Thư Linh và Kiến Thiết, nối theo đó, là âm thanh đầy lo âu của mẹ:

- Mấy đứa… mấy đứa nó bảo con mau gọi cho Gia Tu.

Thư Lộ lẩy bẩy ngắt điện thoại, sau đó cô mở danh bạ. Tên Gia Tu hiển thị ngay đầu tiên, cô ấn phím gọi. Tín hiệu báo bận lùng bùng trong cái đầu trống rỗng, cô bèn nhấn nút gọi lại, cứ gọi…

Điện thoại không hề kết nối, Thư Lộ vô thức chạy về nhà. Chẳng rõ lâu hay chóng, sau đó điện thoại cầm tay của cô vang lên một một tràng âm

thanh quái đản, thế rồi tự động ngắt máy. Cô tuyệt vọng ngẩng đầu lên,

nhận ra mình đã đứng trước cửa nhà.

Cô sục sạo tìm chìa khóa, nhưng tra vào ổ hết lần này đến lần khác

đều không được. Sau cùng mới nhận ra, mình lấy nhầm chìa, cô lại lúi húi tìm, bao lâu sau mới mở được cửa.

Căn nhà lặng ngắt như tờ, cô tưởng tượng ra cảnh đèn điện bừng sáng, Gia Tu xuất hiện lù lù ngay trước mặt, anh nói: “Anh nhớ em quá, nên bất chấp tất cả để quay về.”

Nếu được vậy, cô sẽ thét lên, rồi nhảy bổ vào lòng anh, sau đó ôm

riết anh mà khóc. Cô thề sau này cô sẽ nghe lời, đồng thời cô sẽ sinh

ngay cho anh một đứa con…

Nhưng anh không hề xuất hiện, căn phòng vẫn tối như hũ nút, chỉ thấy

ánh đèn lập loè chớp tắt của máy điện thoại có chức năng trả lời tự động trên bàn uống nước.

Thư Lộ rảo chân chạy tới bên chiếc máy để bàn mà Gia Tu mua, nhưng cô chưa một lần sử dụng, thậm chí không biết phải ấn nút gì để có thể nghe được. Cô lần mò bật đèn, rồi ấn bừa một phím, băng từ bắt đầu chuyển

động.

Cô nghe thấy rất nhiều âm thành hỗn loạn, trong một khoảng thời rất

dài, chỉ có tiếng la hét mà không một ai lên tiếng. Thế rồi, tiếng nói

khàn khàn của Gia Tu truyền tới tai cô.

- A lô?….

Cái hiệu này chắc ít người để ý nên tớ chú thích, Eau de Cologne là một trong số ít thương hiệu lâu đời và là thương hiệu nước hoa lâu đời nhất. Thậm chí, nhiều người nghĩ Eau de Cologne là “nước hoa” chứ không phải là một thương hiệu riêng.

[ii'> Jerome David Salinger – tác giả của tiểu thuyết nổi tiếng “Bắt trẻ đồng xanh”

[iii'> Đi tìm thời gian đã mất (tiếng Pháp: À la recherche du temps perdu) là bộ tiểu thuyết gồm 7 tập của nhà văn Pháp Marcel Proust.

Từ phòng hội nghị đi ra, Gia Tu nghe Jessie thì thào với đồng nghiệp:

- Hôm nay trông Harry không vui ha.

Anh phớt tỉnh đi thẳng vào văn phòng, chỉnh điều hoà xuống mức thấp

nhất mà vẫn thấy nóng nực. Anh treo áo khoác lên móc, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác ghét cái việc phải khoác lên mình bộ vest dưới

tiết trời cuối tháng tám.

Đứng trước vách kính, anh thở hắt ra. Jessie nói không sai, hôm nay

anh rất không vui, rất rất không vui. Tối qua, hai vợ chồng anh vừa cãi

nhau một trận nảy lửa. Bây giờ anh mới nhận ra, cô nhóc bướng hơn anh

tưởng nhiều.

Anh giận điên lên được, sự nghi ngờ của cô, những gì cô phản kháng, chúng khiến anh phẫn nộ.

Đứng trước bệ cửa sổ trong bếp, anh làm vài điếu thuốc rồi mới đi

ngủ. Bấy giờ cô đã say giấc nồng, miệng đương lẩm bẩm chi đó, à không,

anh bấm bụng nghĩ, phải là “dương dương tự đắc” mới đúng.

Anh ngả người nằm xuống, giấc ngủ ùa về rất nhanh, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, khi tia ban mai đầu tiên lọt vào phòng, cũng là lúc anh

bừng tỉnh. Sở dĩ lúc mua nhà, anh kiên quyết chọn một căn có hướng đón

nắng sau tầm trưa là bởi anh rất mẫn cảm với ánh sáng. Sau đó, anh rời

giường, gấp gọn chăn, mặc quần áo và đi làm. Anh đến cơ quan từ sớm,

không ngờ quán cà phê dưới lầu đã mở cửa. Nhớ đồng nghiệp từng nói, nhân viên quán này lúc nào cũng tươi cười niềm nở, anh bèn sải chân bước

vào. Vào một buổi sáng ngột ngạt, thứ anh cần nhất chẳng phải một khuôn

mặt rạng rỡ ư?

Song anh không có được thứ mình muốn, bởi lẽ anh chỉ gọi một cốc nước muối. Bất chợt anh nhếch môi cười, cái cười đắng chát, nhưng chí ít anh


XtGem Forum catalog