
cũng có cảm giác mình bị lôi tuột trở về cuộc sống thực tại. Anh mở tờ
“Nhật báo Tài chính” mà anh mua đều đặn vào mỗi sáng ra, và bắt đầu
nghiên cứu thông tin trên mặt báo. Nếu có thể, anh mong mình có thể tạm
thời quên đi mọi phiền não mà cô nhóc kia dúi cho anh, nhưng chỉ nửa
tiếng đồng hồ sau, anh đã nhận ra, hiệu quả không rõ rệt như mong muốn.
Gần đến giờ làm việc, anh có cảm giác mình bước vào thang máy với cảm giác mơ màng. Đặt chân vào văn phòng rồi mới sực nhận ra, mình bỏ quên
tờ báo ở quán cà phê rồi còn đâu. Anh bèn gọi điện cho thư ký, dặn cậu
ta mua tờ khác, không ngờ thằng ranh đó xin nghỉ buổi sáng.
Anh đau khổ chà xát da đầu, cái ngày lắm chuyện chẳng ra gì này, anh chỉ muốn hét lên thật to.
Điều anh canh cánh bên lòng không phải cái sự nghi ngờ ấu trĩ của cô, mà chính bởi cái thái độ cô phản kháng, dường như nó chứng tỏ cô không
còn đủ kiên nhẫn. Cô không còn đủ kiên nhẫn để nghe một lão già như anh
càm ràm khuyên nhủ, không còn đủ kiên nhẫn để đi theo con đường anh sắp
đặt, phải chăng, cô không còn đủ kiên nhân để chờ đợi cái ngày hai người già nua bên nhau?
Anh không biết, mà cũng không muốn biết. Bới anh hiểu một điều, trên
thế giới này rất nhiều câu hỏi không có câu trả lời, hoặc giả, không có
lời giải mà anh mong muốn.
- Hey!
Jessie bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng anh, vẻ săm soi nói:
- Đây là văn kiện lần trước anh hỏi em. Em không thấy thư ký của anh đâu, nên mới đưa vào cho anh.
- Cứ đặt trên bàn. Cảm ơn. – Gia Tu gật đầu, ngỏ ý cảm ơn.
Jessie ngó nghiêng mấy giây rồi xoay người đi mất. Thậm chí Gia Tu có thể tượng tượng ra cảnh, chỉ một phút sau đó, cô ấy sẽ đứng giữa một
đám đồng nghiệp, mặt hơn hớn nói: “Chị nghĩ Harry cãi nhau với vợ là cái chắc rồi…”
GiaTu thấy đầu đau nhói, tính tìm thuốc uống mà không tài nào tìm ra. Cơn giận bất ngờ trào lên, anh giận mình đã quá yêu cô nhỏ bướng bỉnh
kia. Nếu anh trẻ hơn năm đến sáu tuổi, có lẽ khoảng cách giữa họ đã ngắn hơn chút đỉnh.
- Em đến rồi đây. – Cậu thư ký bỗng đủng đỉnh bước vào: – Hình như Jessie đang buôn dưa lê ngoài kia.
Gia Tu nhắm nghiền mắt, anh có cảm giác hai bên thái dương đang nói bừng lên:
- Không phải cậu xin nghỉ phép à?
- À… sau đó em lại tìm thấy một đôi tất có thể xỏ vào chân, nên em tới đây luôn.
- … – Anh nhận ra mình không tài hiểu nổi đám thanh niên ngày nay cả. Bọn họ như một ẩn số khiến người ta đoán mãi không ra. So với đám trẻ
bây giờ, anh thấy mình lạc lõng và đối chọi.
- Phải rồi, báo anh cần đây. – Cậu thanh niên bỗng lôi đâu ra một tờ báo, đặt xuống bàn làm việc của anh.
- Cảm ơn. – Cơn đau đầu dường như đã thuyên giảm chút ít, xem chừng bọn họ cũng có mặt đáng yêu.
Cậu trai quay người dợm bước ra ngoài, bỗng trù trừ một thoáng, đoạn xoay lưng hỏi anh:
- Hôm nay, anh… ốm ạ?
- Không… không hề. – Gia Tu mở báo, đọc lướt qua tiêu đề trên trang báo.
- À, vậy em ra ngoài đây.
Thật sự lộ liễu đến thế ư? Gia Tu tức tối nghĩ thầm, chả nhẽ trông anh lạ quá, đến nỗi mọi người đều nhận ra…
Anh đặt tờ báo trên tay xuống, quả thực không một chữ nào chen nổi
vào đầu. Bỗng anh thấy mình không thể tiếp tục thế này được, anh bèn
nhấc điện thoại trên bàn và bắt đầu ấn số.
***
Tối nay, Gia Tu quyết định không tăng ca, cậu thư ký chào tạm biệt
anh bằng giọng phấn khởi. Buồn cười thật, anh nghĩ, có lẽ đám thành niên còn có một đặc điểm đáng yêu khác, đó là: dễ cảm thấy thoả mãn.
Anh về nhà, cô nhỏ kia vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Anh không lấy làm
thất vọng, trái lại, còn thấy may mắn vì tìm được không gian yên tĩnh để tĩnh tâm suy nghĩ.
Anh trở thành vị chủ nhân lâu ngày mới xuất hiện trong căn phòng đọc sách này.
Kể từ lúc cưới vợ, anh kê thêm một bàn giấy mới toanh trong thư
phòng, khiến căn phòng trông chật chội hơn, nhưng anh lại thấy, thế này
mới ra dáng thư phòng chứ bày biện như trước kia nom trống trải qua. Sau đó, anh tìm quyển tranh của mình, lật giở từng trang giấy.
Đối với anh mà nói, lần thất bại thứ hai đặt dấu ấn trong cuộc đời là trước kì thi đại học, kết quả xét nghiệm cho biết anh bị khuyết sắc
giác, mà trước đó, anh không hề biết mình mắc căn bệnh này. Anh không
quan niệm đó là một “căn bệnh”, cùng lắm, nó chỉ được coi như một “khiếm khuyết”. Song nó đã thay đổi cả cuộc đời anh vào thời điểm đó, bởi cái
chuyên ngành đại học anh ao ước nhất lại từ chối tuyển một sinh viên
“khuyết sắc giác”. Và thế là, anh buộc phải sửa lại nguyện vọng, đồng
thời bốn năm khổ sở sau đó, anh vẫn gắn bó với sự lựa chọn của mình. Khi cận kề tốt nghiệp, lại lần nữa, bởi cái khiếm khuyết này mà anh mất đi
công việc yêu thích, tuy sau cùng anh vẫn tìm được một công việc khiến
người ta phải ngưỡng mộ, nhưng chung quy, nó vẫn là nỗi thất bại ê chề
trong anh.
Vào lúc đó, Gia Thần động viên anh đi du học, lão giúp anh liên hệ
với trường bên Mỹ, và hào phòng hùn tiền với chị cả giúp đỡ khoản học
phí. Đương nhiên, anh biết Gia Thần đang cố gắng “đền bù”, bất kể anh đã quên cái thằng tôi thời cấp ba từ lâu. Song anh vẫn nhận sự giúp đỡ của lão, bởi anh biết, chỉ làm