
nh đã từng
đối xử tốt với em mà còn vì bài học cuối cùng anh dạy cho em, con người
không thế sống dựa vào người khác! Nếu không có anh, cũng sẽ không có em ngày hôm nay."
Chu Lập Đông không thể tin vào tai mình, nhìn Tư
Nguyên, cảm thấy quanh người cô phát ra một thứ ánh sáng, cô không còn
giống trước đây nữa, nhưng anh vẫn yêu cô sâu đậm, thậm chí càng yêu
nhiều hơn...
Phải làm thế nào? Anh đã không còn cách nào quay đầu lại nữa.
Tỉnh Thành lao vào phòng, giận dữ nhìn Chu Lập Đông. "Cậu lại làm gì cô ấy thế?" Anh hét lên.
Cảm thấy Tỉnh Thành sắp trút cơn giận dữ, Chu Lập Đông chán nản ngồi lại
chỗ cũ, lúc này, anh cảm thấy mình thật thừa thãi, Tư Nguyên đã bước ra
ngoài, vì sao anh vẫn còn lao vào những cảm xúc ích kỷ của mình? Có lẽ
Tỉnh Thành mới là người thích hợp với cô...
Tỉnh Thành ôm lấy Tư Nguyên, để cô vùi đầu vào ngực mình, "Muốn khóc thì khóc đi, không được để mình cảm thấy tủi thân!"
Tư Nguyên không từ chối cái ôm của Tỉnh Thành, lúc đó cô nhận ra Tỉnh Thành rất hiểu cô!
"Cảm ơn anh, Tỉnh Thành...” Cô dịu dàng nói. Em đã kiến cho anh sống mãi, đây là niềm vui của em.
Chiếc ly nhỏ này, em không ngừng trút nó rỗng không,
Rồi không ngừng lấp đầy bằng sinh mệnh mới.
Cây sáo nhỏ, em mang nó vượt núi vượt sông, từ ống sáo vút lên một làn điệu mới
-Tagore-
Vì đến muộn nên lúc bước vào phòng, Hoắc Yến Phi thấy thái độ kỳ lạ của ba người.
Hác Tư Nguyên vùi đầu vào lòng Tỉnh Thành không ngẩng đầu lên, Tinh Thành
nhìn Chu Lập Đông bằng nửa con mắt, còn Chu Lập Đông ngồi trên sô pha lộ vẻ thất vọng, sắc mặt u ám.
"Mới sáng sớm, mọi người sao thế?" Hoắc công tử hỏi.
Không ai nói gì.
"Lập Đông, cậu sao thế?" Hoắc công tử thấy có điều gì đó không ổn, vỗ nhẹ lên gò má xanh tái của Chu Lập Đông.
Anh nhắm mắt lại, "Không sao, vừa rồi mình hơi hồ đồ... Coi như không có chuyện gì xảy ra đi!"
Sau đó anh quay người bỏ đi.
Trong phòng khách người đông dần lên, Hoắc công tử gọi mọi người lên xe, Tỉnh Thành dắt tay Hác Tư Nguyên nói: "Đi thôi, chúng ta đi Thập Độ!"
Tư Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, cùng Tỉnh Thành bưóc ra ngoài.
Ánh mắt Chu Lập Đông dõi theo hai người ra khỏi cửa rồi lên xe... Anh hy
vọng cô quay đầu lại, dù chi là trong giây lát cũng được, ít nhất, anh
có thể , thấy dung mạo xinh đẹp của cô! Tuy nhiên, cô không hề quay đầu
lại, hơn nữa còn sánh vai cùng Tỉnh Thành.
Anh cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, cúi đầu thở dài!
Có bao nhiêu tình yêu có thể quay lại? Chỉ là ca từ mà thôi, trên đời này, những gì mất đi rất khó lấy lại!
Cây cối xanh tươi, hoa nở rực rỡ, Thập Độ đang vào mùa đẹp nhất trong năm,
cảnh đẹp như tranh vẽ! Mọi người vừa đi vừa hát vô cùng vui vẻ.
Tỉnh Thành và Hác Tư Nguyên đi phía sau. Tư Nguyên nói: "Dựng lều trên sườn
núi sưởi nắng, chắc chắn thoải mái và lãng mạn hơn cứ đi lung tung như
thế này!"
Tỉnh Thành cũng tán thành nhưng Hoắc công từ không đồng ý: "Đi ra ngoài là phải vận động, cô lại rủ Tỉnh Thành đi tắm nắng!
Không được, không được!" Hoắc công tử kéo Tư Nguyên bước lên phía trước, "Cô đi với tôi, nếu rớt khỏi đội thì tôi còn biết, nếu đi phía sau với
Tỉnh Thành, chẳng biết hai người sẽ trốn lúc nào!"
Tư Nguyên nhún vai, "Tôi cũng chỉ nói thế"
Hoắc công tử lắc đầu liên tục, "Cô cứ đi đằng trước đi, để Tỉnh Thành đi sau!"
Bên đường có rất nhiều hoa dại, những bông hoa nhỏ màu tím tỏa hương ngào
ngạt, Hoắc công tử ngắt vài bông phát cho các cô gái đi cùng, "Cài lên
đi, rất đẹp!"
Phía sau, Tỉnh Thành cùng mọi người hát bài Hoa dại bên đường, anh không được hái!
Hoắc công tử không để ý, lấy vài bông còn lại đưa cho Tư Nguyên: "Cầm lấy! Tiểu tài nữ, lát nữa giúp tôi kết vòng hoa!"
Tư Nguyên nhận lấy hoa, "Kết vòng hoa cũng phải đưa cho Tỉnh sư huynh
trước!" Cô luôn thích trêu Hoắc công tử. Trong không khí như thế này, cô cảm thấy con người hoạt bát vui vẻ của mình đã quay trở lại.
Hoắc công từ lo lắng, chìa tay ra: "Vậy cô trả hoa lại cho tôi!"
Tư Nguyên không muốn đưa cho anh, để mặc anh đuổi theo sau, chạy mệt rồi
mới dừng lai bên sườn núi thở dốc. Mấy người đi sau không theo kịp, Hoắc công tử và Tư Nguyên vừa đợi mọi người vừa nghỉ.
Trời xanh mây trắng, phong cảnh hữu tình. Hoắc công tử than thở: "Thời tiết đẹp như thế này nếu Lập Đông đi cùng thì hay quá"
Tư Nguyên nghe thấy rõ lời anh nói nhưng chỉ coi đó là một lời nói đùa: "Thời tiết không tồi”
“Tôi nói, tôi hy vọng Lập Đông cùng đi!" Hoắc công tử bình tĩnh nói. "Gần
đây cậu ấy bị ức chế nhiều,nên ra ngoài cho thoải mái!"
Tư Nguyên đứng ở bên sườn núi không muốn đi tiếp, nhìn Hoắc công tử, dường như đang có tâm sự gì đó.
"Năm đó, đi chơi sau lễ tốt nghiệp, Lập Đông đã lấy hoa dại bên đường kết
mười hai vòng hoa! Vòng hoa nào cũng để dành tặng cho cô!" Hoắc Yến Phi
nói. "Cô nghĩ rằng cậu ấy rời xa cô cậu ấy sống vui vẻ sao? Cậu ấy cũng
chỉ vì bất đắc dĩ, sức khỏe mẹ cậu ấy không tốt, nhà không có tiền, cậu
ây cần công việc để kiếm tiền nuôi cả nhà!"
"Chuyện của anh ấy không liên quan đến tôi!" Tư Nguyên cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh.
"Ít nhất cô cũng đừng oán hận