
ỗi người đều ẩn giấu con người thật của mình và bộc lộ vào một thời điếm thích hợp.
Chuyện Chu Lập Đông và Thẩm Lợi chia tay, Hác Tư Nguyên nghe đích thân Thẩm Lợi nói.
Đó là vào một sáng đầu tuần, Tư Nguyên phải đi gặp khách hàng bàn bạc
phương án, đang vội vàng bước vào cổng công ty, cô thấy Thẩm Lợi quần áo nhếch nhác đứng chặn trước cửa, nhìn thấy cô liền lao đến chửi: "Hác Tư Nguyên, cô và Chu Lập Đông sẽ không được chết yên ổn!"
Tư Nguyên không muốn gặp cô ta, nhưng nhìn thây đồng nghiệp xung quanh đang nhìn
mình với ánh mắt hoài nghi, cô không chịu đựng được, bước tới trước mặt
Thẩm Lợi, nói rất rõ ràng: "Tôi và Chu Lập Đông không có bất kỳ quan hệ
nào! Cô tìm nhầm người rồi!"
Thẩm Lợi hét lên như bị điên: "Nếu không phải vì cô, sao Lập Đông có thể rời xa tôi?"
Tư Nguyên ngạc nhiên: "Chu Lập Đông rời xa cô?" nhưng cô nhanh chóng lấy
lại bình tình, "Cô hãy soi gương xem, cô như thế này, bất kỳ ai cũng sẽ
rời xa cô!"
Tư Nguyên không hận Thẩm Lợi, nhìn thấy dáng vẻ cô ta như thế, cô còn thông cảm với cô ta.
Phụ nữ không thể sống dựa vào đàn ông, cô thầm nhắc mình như thế.
Thẩm Lợi nổi điên, túm lấy tóc Tư Nguyên, cố gắng dúi cô ngã xuống đất, “Cô
là người đàn bà dâm đãng, quyến rũ Lập Đông, tất cả là vì cô, anh ấy mới không cần tôi nữa! Cô chết đi!”
Lúc chửi người khác, người ta không nghĩ xem có phải đang chửi mình không, có lúc chỉ vì sướng miệng mà làm mất đi nhân cách!
Mặc dù Tư Nguyên không quá yếu ớt, nhưng cô không chịu được được sự việc ầm ĩ như thế này "Ai đó đi gọi tổng giám đốc Châu giúp tôi!"
Ông
Châu nghe nói con gái yêu ngàn vàng của Thẩm Khánh Sơn đến gây chuyện,
hơn nữa còn tìm gặp trợ thủ đắc lực nhất của ông là Hác Tư Nguyên nên
bất chấp quan hệ làm ăn với nhà họ Thẩm, trực tiếp gọi bảo vệ.
Nhìn thấy Hác Tư Nguyên bị Thẩm Lợi làm bị thương ở mặt, ông Châu nổi giận,
giơ tay tát Thẩm Lợi hai cái, "Muốn bắt nạt người khác sao, cô nhầm đối
tượng rồi!"
Thẩm Lợi bị đánh nên tỉnh táo trở lại, trợn mắt nhìn Hác Tư Nguyên: "Tôi hận cô, cả đời nguyền rủa cô!"
Cô ta lại nhìn ông Châu, cười một cách quái dị: 'Tôi sẽ bắt ông phải trả giá vì hai cái tát ngày hôm nay!"
Ông Châu lấy thuốc sát trùng lau vết thương cho Tư Nguyên, "Nếu để lại sẹo, chắc chắn Tinh Thành sẽ kết tội tôi! Cô phải phối hợp với tôi, đừng
động đậy!”
Ông Châu bảo người khác giữ tay chân Tư Nguyên rồi gíup cô rửa vết thương.
Lúc lại gần, Tư Nguyên luôn cảm thấy ông Châu trông rất quen, giống hệt ai
đó trong ấn tượng của cô, nhưng cô không thể nhớ ra là ai. "Chú Châu,
trước khi cháu đến công ty, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?" Tư Nguyên
nhìn thẳng vào mắt ông Châu.
Ông Châu cười, tay cầm khăn hơi run, "Không, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau!"
"Không đúng! Chắc chắn là đã gặp rồi, nếu không sẽ không thấy quen như thế!" Tư Nguyên khẳng định.
"Đừng động đậy, nhìn xem, chỗ da này bật ra rồi!" Ông Châu nói vòng quanh.
"Tổ Kế!" Tư Nguyên buột miệng nói, "Trông chú rất giống Tổ Kế."
"Sao tôi có thể quen con bé đó được?" Ông Châu phủ nhận.
"Con bé đó? Ai nói cho chú biết Tổ Kế là nữ thế?" Tư Nguyên nhìn ông Châu.
"Thua cô rồi, phải tôi biết Tổ Kế" Cuối cùng ông Châu cũng thừa nhận.
"Hình như không chỉ đơn giản là quen biết?"
"Bố nó là em trai tôi!"
"Lúc cháu đến công ty làm, có phải Tổ Kế đã nói đỡ giúp cháu trước rồi không ?"
"Cô là bạn của nó mà! Chăm sóc cô là điều nên làm!" Ông Châu cười, "Nó bảo không được nói cho cô biết!"
"Tổ Kế!" Tư Nguyên cười, mắt cô cay cay muốn khóc, "Hóa ra cô ấy luôn giúp đỡ cháu!"
Tỉnh Thành biết chuyện Thẩm Lợi đến công ty của Tư Nguyên gây chuyện, vội
vàng đến gặp cô. Nhìn thấy Tư Nguyên bị thương, anh không tránh khỏi
thương xót, anh nói: "Tư Nguyên, sao lại gây chuyện với Thẩm Lợi? Cô nên tránh xa người phụ nữ chua ngoa đó mới phải!"
Tư Nguyên cười, "Không sao! Không phải tôi vẫn rất ổn sao?"
Tình Thành chỉ lên mũi cô: "Sắp như vẽ mặt mèo rồi, còn nói là không sao?"
"Ông Châu, sao ông không giúp tôi chăm sóc Tư Nguyên? Để cô ấy bị bắt nạt
như thế!" Tỉnh Thành giận dữ, dường như trở thành phụ huynh và người bảo hộ cho Tư Nguyên!
Ông Châu nói: "Đã biết thế nào cậu cũng trách
tôi, không phải tôi không để mắt đến cô ấy, tôi đã không để cho người
phụ nữ độc ác đó yên thân!" Ông Châu giơ tay mô phỏng động tác, lúc đó
Tỉnh Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Lập Đông đến Song Nguyệt xem xét tình hình. Không nhìn thấy Tỉnh Thành ở đó liền hỏi Hoắc Yến Phi: "Tỉnh Thành đâu?"
Hoắc công tử nhìn thấy Chu Lập Đông, kể lại cho anh nghe sự việc: "Thẩm Lợi
đến công ty của Tư Nguyên gây sự, Tư Nguyên bị thương, Tỉnh Thành đến đó an ủi!"
Nói xong, bỗng nhiên anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, lúc nhìn lại, đã không thấy Chu Lập Đông đâu nữa.
Chu Lập Đông lo lắng, lái xe nhanh như bay đến đó!
Chỉ có điều lúc vừa đến bãi đỗ xe, anh thấy Tư Nguyên đang khoác tay Tỉnh Thành bước ra, anh vội vàng cúi đầu xuống vô lăng.
Mặc một chiếc áo khoác màu tím, hình như Tư Nguyên gầy hơn, có lẽ vì màu áo nên sắc mặt cô trở nên tiều tụy, cô yên lặng khoác tay Tỉnh Thành đi xa