Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322921

Bình chọn: 8.5.00/10/292 lượt.

tuấn trắng trẻo như một hoàng tử đến từ một thế giới khác, một sự so sánh vô cùng

rõ ràng. Càng khiến người ta tò mò hơn là tiếng cười đau thương của

chàng trai trẻ lịch lãm, dường như anh đã mất đi tất cả thế giới.

Chu Lập Đông không biết vì sao mình lại đến đây, sau khi đưa bố lên nhà

nghỉ ngơi, anh chạy điên cuồng khỏi khuôn viên trường học, không có

phương hướng, không có mục tiêu, chỉ nghĩ dù thế nào cũng phải chạy,

không thể ngừng lại, chắc chắn anh sẽ vỡ tim mà chết.

Đèn cửa sổ

nhà Tư Nguyên vẫn sáng, từ bên dưới có thể nhìn thấy bóng dáng cô mơ hồ

sau cửa, có lẽ cô đang dựa vào cửa sổ xem ti vi. Bởi vì theo hướng anh

nhìn, có thể thấy tấm lưng mềm mại của cô.

Anh bất chấp tất cả chạy lên nhà, cố gắng đập cửa chống trộm: “Mở cửa, Tư Nguyên, xin em hãy mở cửa ra!”

Cửa chống trộm phát ra tiếng động, như một tiếng kêu ai oán, trong phòng là tiếng kêu kinh ngạc của Tư Nguyên, nhưng sự kinh ngạc chỉ hiện lên

trong thoáng chốc, sau đó, cô giả vờ thản nhiên và lạnh lùng.

Anh không nhìn thái độ của cô, lao vào phòng, đôi mắt đầy những tia máu đỏ

chứa đựng sự khẩn cầu và tuyệt vọng, “Tư Nguyên, không được!” Bỗng nhiên anh ôm chặt lấy cô, như để cảm nhận được sự tồn tại thật sự của cô.Tư

Nguyên muốn đẩy anh ra, nhưng tay anh ôm cô rất chặt, cô chống cự hồi

lâu nhưng vô ích.

Cô chỉ có thể để anh ôm, giống như một con rối.

Anh cuồng nhiệt tìm môi cô, cổ cô, muốn đánh thức những kí ức ấm áp trong

cô, “Hãy cho anh một cơ hội, cơ hội cạnh tranh công bằng với Tinh

Thành.” Môi của anh di chuyển trên cổ cô và nói thì thầm.



Nguyên bất giác lùi lại, để giọng nói mê hoặc của Chu Lập Đông rời xa ký ức. Cô nhớ năm đó anh nói: “Anh phải đi rồi, chia tay thôi!”; “Anh phải theo đuổi những điều anh mơ ước!”; “Xin lỗi em, tình yêu không phải là

tất cả.”

“…”

“Không!” Tư Nguyên hét lên thành tiếng, “Không còn cơ hội nữa!”

Giọng cô thể hiện sự cự tuyệt, cho dù suốt cuộc đời này cô yêu anh, cô cũng

không thể cho anh cơ hội, dù sao những vết thương trong quá khứ cũng

không có cách nào lành được.

“Lập Đông, anh đi đi!” Tư Nguyên ôm đầu dựa vào cửa, “Đi đi!” Cô hét.

Chu Lập Đông sợ hãi khi nhìn thấy thái độ vô vọng của cô, môi cô trắng

bệch, mặc dù anh đã hôn cô nhưng vẫn không có sắc máu, trên mắt cô là

những giọt nước mắt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết. Đau thương như thế nào

mới có thể sinh ra nỗi khổ sở như thế? Sự tuyệt vọng cô độc đó chỉ có ở

những người đã trải qua sinh ly tử biệt, có lẽ Tư Nguyên sẽ hận anh đến

cuối đời.

Anh còn có thể làm gì? Rót rượu đầy chúc phúc cho cô

sao? Nếu có thể bỏ cuộc như thế này, anh đã sớm được giải thoát. Anh

không thể, khi yêu sâu đậm, anh không thể điều khiển được chính mình.

“Anh đi!” Chu Lập Đông bỗng nhiên bật cười với vẻ kỳ lạ, hạnh phúc và hài

lòng như ở dưới hàng cây ngân hạnh năm đó, “Anh đi, anh sẽ không đến làm phiền em nữa!”

Sống hơn ba mươi năm, Chu Lập Đông chỉ cảm nhận được một chữ - mệt.

Lúc nhỏ, khi những đứa trẻ khác ngồi trong lòng bố mẹ xem phim hoạt hình,

anh đang bận trông em trai em gái chạy chơi ngoài đường, lúc đi học, khi những đứa trẻ khác vui chơi, anh đang chăm chỉ học bài; thi đỗ đại học

mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi người khác hưởng thụ cuộc sống sinh

viên và yêu đương, anh bắt đầu phát sầu vì tiền bạc, lúc đã tốt nghiệp,

mẹ anh bị bệnh nặng cần một khoản tiền lớn để duy trì sinh mệnh, anh

không thể không lựa chọn từ bỏ tình yêu. Chọn nhà họ Thẩm, anh không

biết phải làm thế nào, không chỉ một lần anh tự nhắc mình: chuyên tâm

làm việc, quên đi quá khứ, cho dù làm trâu hay làm ngựa cũng phải thành

công. Vì thế, anh miệt mài làm việc, chịu khó kinh doanh, cuối cùng anh

có được một vị thế vững chắc trong Cửu Đỉnh. Quan hệ với Thẩm Lợi cũng

không thể khiến anh yên tâm, anh biết đại tiểu thư của nhà họ Thẩm hư

hỏng, hách dịch nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, tìm mọi cách để làm vừa

lòng, anh cẩn thận chỉ vì muốn bảo vệ vị trí của mình. Nếu Tư Nguyên

không xuất hiện, không có sự phản bội của Thẩm Lợi, cả đời này anh sẽ

sống cầu toàn như thế, mặc dù có tiếc nuối, mặc dù không cam tâm nhưng

anh vẫn có thể chịu đựng.

Tư Nguyên là một tia sáng trong suốt và xinh đẹp duy nhất trong suốt nửa cuộc đời ảm đạm của anh, cô chân thành và yêu anh hết mực, dành cho anh tình yêu vô tư trong sáng, để lại cho

anh những hồi ức tốt đẹp, vì thế, khi cô xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh không thể kiềm chế được bản thân , trái tim mệt mỏi của anh

bắt đầu đập trở lại, cho dù chỉ lại gần cô anh cũng cảm thấy được hạnh

phúc.

Thẩm Lợi bất ngờ có thai đúng là một cái cớ để anh rời khỏi nhà họ Thẩm, nếu không có việc này, anh không biết mình sẽ đợi đến bao

giờ mới có đủ dũng cảm hạ quyết tâm, từ bỏ mọi thứ trong tay để bắt đầu

lại từ đầu. Nhưng cho dù như thế nào, anh đã tự do, nhưng Tư Nguyên

không đợi anh nữa.

Anh đuổi theo rất lâu, cảm thấy mình đã mệt

đến mức không thở được nữa, nhưng lúc quay đầu nhìn lại, tất cả mọi thứ

đều trống rỗng. Chu Lập Đông đứng trên nóc Greenville của đại học Giao

thông nhìn xuống, mặt đất


Polly po-cket