XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322884

Bình chọn: 9.5.00/10/288 lượt.

cách đó không xa, những bóng đèn đường mờ ảo

bên dưới như đang xúi giục: “Nhảy xuống đi, ngươi sẽ được giải thoát!”

Anh khẽ nhấc chân, lại gần mép nóc nhà, trong một đêm yên tĩnh như thế

này, anh không còn mong muốn gì nữa, có lẽ kết thúc như thế này không

phải là không tốt! Mặc dù nhớ nhung, mặc dù lưu luyến, nhưng cô vẫn

không thể tha thứ cho anh, như vậy, phần đời còn lại của anh đâu còn ý

nghĩa gì nữa.

Trong lúc hoang mang, chuông điện thoại vang lên,

anh dừng lại, nghe một cách máy móc, giọng ông Chu có vẻ rất lo lắng:

“Sao con vẫn chưa về? Bố đã ngủ được một giấc rồi.”

“Con về

ngay!” Anh tắt điện thoại, định thần lại, nhận ra mình đã đang đứng ở

mép nóc nhà, một chân đã nhấc lên định bước xuống, anh không khỏi giật

mình toát mồ hôi.

Về đến nhà, Chu Lập Đông không khỏi hốt hoảng, giây phút giữa sống và chết, vì sao anh không cảm thấy lưu luyến và sợ hãi?

Áo ướt mồ hôi lạnh, anh lười biếng tháo cúc cởi áo. Xả một bồn nước nóng,

lúc ngâm mình trong đó, anh mới cảm thấy máu trong người mình chảy một

cách lạ thường, thay đổi theo nhiệt độ của nước.

Ông Chu thấy con trai vào phòng tắm hồi lâu không có động tĩnh gì liền vào xem có chuyện gì không.

Anh đang nằm trong bồn tắm, vùi đầu vào trong nước, nhìn bên ngoài giống như đang bị đuối vì nước.

Ông Chu lao đến bên bồn tắm, gọi anh: “Lập Đông, con làm gì thế?”

Anh lười biếng không trả lời, ông Chu lo lắng lôi anh ra khỏi nước gọi to: “Lập Đông, con ơi!”

Anh mới từ từ mở mắt, “Bố, bố đi ngủ đi, con mệt nên ngâm mình trong nước

một lát.”Anh nói với bố mà không bộc lộ bất kỳ tâm trạng gì.

Nhìn thái độ kỳ lạ của con trai, ông Chu thấy lo lắng trong lòng, “Quá nửa đêm, không ngủ còn ngâm nước làm gì?”

Chu Lập Đông giả vờ như bị điếc, nhắm mắt lại khẽ nói: “Bố đừng quản con!”

Ông Chu chưa bao giờ nhìn thấy con trai như thế, thở dài nói: “Bố không quản, con ngủ sớm đi!”

Sau khi ông Chu nói với Chu Lập Đông có người họ hàng muốn giới thiệu đối

tượng để anh gặp mặt, Chu Lập Đông không có phản ứng gì, ông Chu sốt

ruột nên thúc giục: “Người ta nói những ngày này nếu có thời gian thì

gặp mặt, con thu xếp xem sao!”

Chu Lập Đông mệt mỏi nhìn bố, “Chuyện của con, mọi người đừng bận tâm được không?”

“Có phải con thích ai rồi không?” Ông Chu hỏi.

Chu Lập Đông không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ông Chu nói tiếp:

“Có phải là cô gái trong cuốn album trên giá sách không?”

“Bố xem album của con lúc nào?”

“Tối hôm kia lúc con ra ngoài, bố giúp con sắp xếp lại giá sách nên nhìn

thấy, cả quyển chỉ có ảnh một người, không nói cũng hiểu. Con đã có

người yêu, bố cũng không lo nữa, đợi người ta trả lời là xong.”

Thấy bố không còn ép mình đi gặp gỡ đối tượng nữa, Chu Lập Đông cảm thấy nhẹ người.

Để giúp Chu Lập Đông mát mặt, buổi tối, Hoắc công tử mời ông Chu ăn cơm, coi như một buổi đón tiếp.

Nhân tiện Hoắc công tử gọi Tinh Thành, Tinh Thành nói: “Mình phải đưa Tư Nguyên đi chọn lễ phục, có lẽ không đến được!”

“Bác Chu đến mà không gặp, không hay!” Hoắc công tử nghĩ, “Hay là thế này,

bọn mình đi ăn trước, hai người chọn xong lễ phục rồi đến.”

Tinh Thành không có ý kiến gì khác, “Thế cũng được, chỉ sợ muộn quá không đến được, mọi người đừng đợi bọn mình!”

Tinh Thành đi đón Tư Nguyên đi làm về, đúng lúc gặp ông Châu, lâu rồi hai người không gặp nhau nên nói chuyện hàn huyên một lúc.

“Ngày nào cũng đến điểm danh, không biết lúc nào có thể mời tôi ăn kẹo đây?”

Ông Châu và Tinh Thành đã quen biết nhau từ lâu, trêu nhau là chuyện

thường tình.

“Tư Nguyên chưa nói với ông, tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn!” Tinh Thành mặt mày tươi tỉnh.

“Đính hôn?” Ông Châu cười, “Tư Nguyên giấu rất kín, tôi không nghe thấy bất kỳ thông tin gì.”

“Tư Nguyên thích nhẹ nhàng, có lẽ định đến lúc đó cô ấy mới thông báo cho

ông.” Tinh Thành cười nói: “Nhưng tôi nói trước, đến lúc đó ông phải

tham dự!”

“Tôi đã coi Tư Nguyên như người nhà, vì sao lại thiếu người họ đằng nhà gái được?”

Lúc Tư Nguyên thu dọn xong giấy tờ bước ra khỏi phòng làm việc, thấy Tinh

Thành và tổng giám đốc Châu đang cười nói với nhau, cô cười nói với Tinh Thành: “Anh đến sớm thế? Sao không gọi em?”

Tinh Thành âu yếm nhìn cô, “Không sao, cũng không vội!”

Lúc hai người định đi, bỗng nhiên Tư Nguyên nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu

lại nói với ông Châu: “Bản báo cáo dự án Cửu Đỉnh cho ngày mai cháu đặt

trên bàn làm việc của chú, có vài con số hơi đáng nghi ngờ, chú kiểm tra lại một lượt, nếu không được cháu sẽ làm lại.”

“Được, Tinh Thành đợi sốt ruột rồi, mau đi đi.” Ông Châu xua tay, Tư Nguyên luôn quá tỉ

mỉ và chăm chỉ. Đây là một ưu điểm nhưng cũng khiến cô rất mệt.

“Vâng, chú nhớ xem những con số phía sau bản báo cáo đó!” Tư Nguyên dặn dò một lần nữa.

Bước ra khỏi công ty, Tinh Thành mới cười nói: “Thật sự không biết công ty em ông Châu làm chủ hay em làm chủ?”

Tư Nguyên nói: “Tổng giám đốc Châu là ân nhân của em, cũng giống như người nhà, có một số việc em phải chia sẻ trách nhiệm cùng ông ấy.”

Nhắc đến người nhà Tinh Thành thấy thương Tư Nguyên, anh biết bố mẹ Tư