
Đông không ăn được gì, tinh thần sa sút, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi rất lo lắng, Tỉnh Thành đứng trước mặt Chu Lập Đông gọi điện cho Hác Tư Nguyên: “Tư Nguyên, tài nghệ nấu ăn của em không tồi, em nấu cháo cho
Lập Đông ăn đi!”
Nghe thấy Tư Nguyên nhanh chóng đồng ý, tâm trạng của Chu Lập Đông rất tốt, buổi trưa anh uống sữa và ăn nửa chiếc bánh kem.
Hoắc công tử giơ ngón tay cái với Tỉnh Thành: “Có hiệu quả!”
Quả nhiên, buổi tối Tư Nguyên mang cháo đến. Tư Nguyên đã tháo chiếc nhẫn
đính hôn, ngón tay thon dài cầm bát cháo đưa cho Chu Lập Đông, Chu Lập
Đông ăn được hai bát.
Tư Nguyên vẫn đứng bên cạnh Tỉnh Thành, dáng vẻ của hai người rất thân thiết.
Chu Lập Đông tự cười mình, ánh mắt trở nên buồn bã, cảm giác này không hề
dễ chịu, nhưng anh tin vừa rồi ánh mắt của Tư Nguyên nhìn anh rất lo
lắng! Anh khát khao được cô dành cho anh một chút tình cảm.
Mấy
ngày sau, thỉnh thoảng Tư Nguyên đến bệnh viện, có lúc đi cùng Tỉnh
Thành, có lúc đến một mình, lần nào cô cũng mang đồ ăn đồ uống cho anh,
có lúc cũng ngồi lại cùng anh một lát, cô không nói gì, anh cũng không
nói gì, hai người yên lặng nhìn nhau.
Có vài ngày cô không đến,
dạ dày của anh rất đau, không ăn được gì, để mặc cho Đường Di truyền
nước hoa quả. Anh nhớ đến khoảnh khắc hai người yên lặng nhìn nhau, có
lẽ đây là hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Anh không tiện hỏi Tỉnh Thành tình hình của Tư Nguyên, cô không đến thăm anh, anh tin cô đang bận làm việc.
Chu Lập Đông linh cảm thấy bệnh tình của mình không đơn giản, bởi vì mỗi
lần kiểm tra anh nhận thấy quy trình rất nghiêm ngặt, hơn nữa hàng ngày
Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đều đến bệnh viện, gần như không rời anh nửa
bước.
Cuối cùng, anh cũng tìm được cơ hội hỏi Đường Di: “Rốt cuộc bệnh tình của tôi thế nào?”
Với sự thông minh của anh, sớm muộn gì anh cũng biết, Đường Di không giấu
anh nữa: “Cậu bị mắc bệnh ung thư dạ dày đã một thời gian, bây giờ có
thể đang ở giai đoạn cuối.”
Chu Lập Đông bình tĩnh hơn Đường Di nghĩ rất nhiều, “Có cứu được không?”
“Đương nhiên!” Đường Di khẳng định.
“Tỷ lệ bao nhiêu?”
“Năm mươi phần trăm!” Thật ra một nửa của năm mươi phần trăm cũng không
được, Đường Di không thể làm mất niềm tin của anh, cũng không thể nói
tình hình quá lạc quan khiến anh nghi ngờ. Chu Lập Đông quá thông minh,
có một số lời nói dối vô hiệu với anh.
“Tỉnh Thành biết không?”
“Biết, nhưng vẫn chưa báo cho người nhà của cậu, điều này cần nghe ý kiến của
cậu.” Đường Di khâm phục sự chu đáo của Tỉnh Thành.
“Đừng nói, họ sẽ không chịu được sốc.” Quả nhiên giống hệt lời Tỉnh Thành nói, “Cũng
đừng nói cho Tỉnh Thành và Yến Phi biết tôi đã biết chuyện này, nếu
không họ sẽ càng lo lắng hơn.” Chu Lập Đông dặn dò.
Chu Lập Đông
về Greenville ở đại học Giao thông một lần. Giữa tháng Sáu, vào kỳ tốt
nghiệp, rất nhiều người đang chụp ảnh, ngoài cổng phía nam của đại học
Giao thông vô cùng náo nhiệt. Anh nhớ lại năm mình tốt nghiệp, vội vàng
xách hành lý bỏ đi, sợ rằng mình sẽ hối hận. Thời gian đó anh thật là
dũng cảm, không hề nghĩ đến sau này sẽ như thế nào.
Chú chó nhỏ
thấy anh về, vô cùng vui mừng, lấy móng chân cào lên quần anh, anh nhận
ra ánh mắt của nó giống hệt anh, bình thản, dịu dàng. Anh ngạc nhiên,
nhiều ngày trôi qua, nó vẫn nhảy nhót khoẻ mạnh như thế, ra ngoài ban
công, một túi đồ ăn cho chó đang mở, bên trong đã gần hết thức ăn. Chậu
nước trong nhà vệ sinh cũng vơi già nửa. “Nhóc con, khát vọng sống của
mày thật lớn!” Chu Lập Đông cười, nghĩ đến việc sẽ đem tặng nó cho ai
đó.
Anh bước vào thư phòng, thu dọn những cuốn sách mình đã đọc, có một số mới chỉ đọc được một nửa.
Chu Lập Đông mở cửa sổ phòng bếp, một lần nữa để hình ảnh toà nhà Tư Nguyên lọt vào trong tầm mắt. Thu dọn xong tất cả, anh mới đến bệnh viện.
Tỉnh Thành và Hoắc công tử suýt chút nữa lo lắng đến phát điên, thấy Chu Lập Đông yên ổn quay về mới yên tâm. Hoắc công tử liên tục trách móc: “Cậu
ốm như thế mà chạy lung tung đi đâu?”
“Không chạy lung tung, mình chỉ về Greenville ở đại học Giao thông cho chó ăn.” Chu Lập Đông kiên nhẫn giải thích.
“Chết, quên mất chuyện con chó!” Hoắc công tử nói. “Cậu ở đây dưỡng bệnh, ngày mai mình sẽ giúp cậu cho chó ăn.”
“Không cần, trước khi quay lại đây mình đã mang nó tặng cho người khác rồi!” Chu Lập Đông nói.
Nhìn thấy thái độ của Chu Lập Đông, Tỉnh Thành dường như có tâm sự gì đó,
anh nghi ngờ Chu Lập Đông đã biết được điều gì, “Sau này có chuyện gì
nói trước với bọn mình một tiếng rồi hãy làm.”
Đường Di mời bác
sĩ giỏi nhất đến giúp Chu Lập Đông kiểm tra lần cuối trước khi làm phẫu
thuật. Bác sĩ không động sắc mặt, kiểm tra tất cả chỉ tiêu rồi kiểm tra
tình trạng tâm lý của anh.
Chu Lập Đông cố gắng tỏ ra không để ý, nói với bác sĩ: “Cái dạ dày đáng chết này giày vò tôi suốt một thời
gian dài, thật sự rất khó chịu.”
Bác sĩ nhìn Đường Di rồi gật đầu với anh và nói: “Mắc bệnh này rất khổ!”
Kiểm tra xong, Đường Di cùng bác sĩ rời khỏi phòng, Phương Châu đến đón Đường Di đi làm về, nhân tiện vào thăm Chu Lập Đông.
“Yên tâm