
ng tỉnh rồi!” Hoắc Yến Phi thở phào nhẹ nhõm.
Tỉnh Thành vội vàng bước tới đầu giường, dịu dàng vỗ vai Tư Nguyên, “Đừng
khóc nữa, Chu Lập Đông tỉnh rồi!” Tỉnh Thành vẫn mặc bộ lễ phục lúc
sáng, trên chiếc áo vest còn dính vệt máu, trông hơi nhếch nhác.
Tư Nguyên lấy tay lau nước mắt, vô tình động tác đó khiến Chu Lập Đông
nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út của cô.
“Chúc mừng hai người… đã đính hôn!” Chu Lập Đông cắn răng, kìm nén cảm giác đau đớn, thốt lên vài tiếng qua kẽ răng.
Tỉnh Thành nghĩ Tư Nguyên sẽ giải thích, sẽ phủ nhận, sẽ nói cho Chu Lập
Đông biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không làm thế, cô nhìn anh cười, nụ cười rạng rỡ, cô đứng dậy ghé người sát bên Tỉnh Thành, nói một câu
rất rõ ràng: “Cám ơn!”
Chu Lập Đông nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt của anh.
Bụng Hoắc công tử bắt đầu sôi lên, cả ngày không ăn, anh lại có cảm giác
thèm ăn. Đúng lúc đó, Đường Di và Phương Châu đến, Hoắc công tử nói với
Tỉnh Thành và Tư Nguyên: “Chúng ta phải đi ăn gì đó!”
Bước ra
khỏi bệnh viện, Tỉnh Thành và Tư Nguyên yên lặng đi bộ cùng nhau. Cô
không biết mệt mỏi, anh cũng không bảo dừng lại, luôn đi cùng cô. Cho
đến khi đi được một đoạn rất xa, Tư Nguyên mới dừng lại.
“Em mệt không?” Tỉnh Thành giúp cô lau mồ hôi rồi hỏi.
Tư Nguyên lắc đầu, đột ngột hỏi một câu: “Lập Đông sẽ chết sao?”
Tỉnh Thành ngạc nhiên, không biết nên trả lời như thế nào.
Tư Nguyên cười, “Có lẽ anh ấy không có quyền được chết. Anh ấy còn rất
nhiều gánh nặng, còn những giấc mơ vừa cao vừa xa anh ấy cần phải theo
đuổi, làm sao anh ấy có thể chết được?”
Tỉnh Thành ôm Tư Nguyên vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, “Lập Đông sẽ không chết!”
Tư Nguyên cười, “Vậy thì tốt! Tỉnh Thành, chúng ra kết hôn thôi, tháng sau, hoặc tháng sau nữa!”
Tỉnh Thành ngạc nhiên, “Tư Nguyên, em làm sao thế?”
“Không sao, em thấy mệt rồi! Để em dựa vào anh một lát, một lát…” Cô thu người vào lòng Tỉnh Thành, giống hệt một con mèo đang sợ hãi.
Trong
lòng Tỉnh Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu, kết hôn! Giấc mơ của anh bao
nhiêu ngày đêm? Thậm chí anh muốn dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy
tình yêu của cô, để có thể được kết hôn với cô. Bỗng nhiên cô chủ động
nhắc đến việc kết hôn cùng anh, vì sao anh có thể không vui mừng? Vì sao anh có thể không đồng ý?
Nhưng vì sao Tư Nguyên đưa ra quyết
định kết hôn vội vàng như thế? Anh nhớ đến Lập Đông vẫn đang nằm trong
bệnh viện, không tránh được cảm giác khổ sở. Tư Nguyên ơi Tư Nguyên, em
thật ngốc! Hà tất phải bắt ép mình như thế? Lẽ nào kết hôn có thể giúp
em chặn tất cả mọi đường lùi? Chẳng trách em cảm thấy quá mệt? Đó là vì
em quá lương thiện hay quá độc ác?
Tỉnh Thành lắc đầu, “Không vội!”
Tư Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao không vội? Anh không sợ em bỏ cuộc giữa đường sao?”
“Em có thể làm như thế không?” Bất giác tay Tỉnh Thành nắm chặt lại, có vẻ như anh vẫn còn lưu luyến cô.
“Em không biết.” Tư Nguyên không muốn đối mặt với câu hỏi này, cô không đo được lòng mình.
Mặc dù Tỉnh Thành cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng anh vẫn cười, “Tư Nguyên, em hãy lựa chọn lại một lần nữa đi, anh và Lập Đông, em hãy chọn lại một
lần!”
Tư Nguyên ngạc nhiên nhìn anh.
Cuối cùng anh vẫn không muốn làm cô khó xử!
Kết quả kiểm tra của Chu Lập Đông giống như dự đoán của Đường Di, ung thư dạ dày giai đoạn cuối!
Lúc biết tin này, Hoắc Yến Phi và Tỉnh Thành đang uống cà phê ở công ty,
Hoắc công tử pha một bình Blue Mountain, khắp phòng thơm mùi cà phê.
Mình vừa gọi điện đến bệnh viện, họ nói tình trạng của Lập Đông rất tốt!”
Hoắc công tử rót một cốc cà phê cho Tỉnh Thành, “Ăn trộm ở nhà mình đấy, Blue Mountain chính hiệu, ưu tiên cậu giá rẻ.”
“Đi, mang đi,
mình không thiếu.” Tỉnh Thành đang buồn phiền vì chuyện của Chu Lập
Đông, tình hình rõ ràng khiến anh không yên tâm.
“Thôi, uống đi,
nhìn dáng vẻ thiếu ngủ của cậu, chắc chắn đêm qua ngủ không ngon, lấy
lại tinh thần đi.” Hoắc Yến Phi cầm cà phê định uống, đúng lúc đó chuông điện thoại của Tỉnh Thành vang lên.
Phương Châu gọi điện đến,
“Đường Di nói có kết quả kiểm tra của Lập Đông rồi, giống với dự đoán
của cô ấy, ung thư dạ dày giai đoạn cuối!”
Tỉnh Thành ngã xuống
ghế, không nói được lời nào, anh vẫn hoang tưởng Đường Di sẽ nhầm, bây
giờ nhìn lại, anh không có cách nào lừa dối mình được nữa.
“Ung
thư dạ dày, giai đoạn cuối!” Hoắc công tử cũng nghe thấy, cốc cà phê
trong tay rơi xuống đất, khắp nền nhà là mảnh thuỷ tinh vụn vỡ, hương cà phê toả mùi thơm khắp phòng.
Sáng sớm ngủ dậy, tim Tư Nguyên đập rất mạnh, cô nghĩ tối qua mình ngủ không ngon. Gặp ác mộng suốt đêm
khiến cô mệt mỏi, ở công ty còn có một đống việc đang đợi cô làm. Không
kịp suy nghĩ nhiều, cô vội vàng đến công ty.
Dự án hợp tác với
Cửu Đỉnh đã vào giai đoạn cuối, đợi sau khi nghiệm thu, công ty sẽ có
rất nhiều vốn. Gần đây, tài chính của công ty rất căng thẳng bởi mấy dự
án lớn không trả tiền, nếu tiếp tục như vậy, công ty sẽ đối mặt với nguy cơ bị phá sản. Ông Châu cũng biết tình hình, nhiều lần đến gặp Tô Sỹ
Khá