
này không?” Gió đưa giọng nói mê hồn của anh thổi đến bên tai cô.
Tưởng Mặc không chút do
dự “Thích”
“Cô muốn chạy để thử cảm
nhận mùi vị không? Chạy ở vườn hoa hướng dương cảm nhận một phần say mê của
tiên nữ Clytie?”
“Chạy?” Tưởng Mạc ngẩn cả
người, không hiểu ý của anh.
Vân Phong không cho cô cơ
hội cự tuyệt, bắt lấy tay cô, dẫn cô chạy, dạo chơi trong biển hoa.
Lòng của cô thoáng rung
động, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha và anh, đây là lần đầu tiên cô nắm tay một
người đàn ông thân mật như vậy, những hành động đối với người khác là bình
thường này đối với cô mà nói, cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Nhưng rất nhanh, Vân
Phong lại tạo cho cô nhiều trải nghiệm mới mẻ hơn, đầy sức sống, đầy nồng
nhiệt, đây là cảm thụ khi Vân Phong dẫn cô chạy.
Chạy với tốc độ mạnh,
khiến cô cảm nhận được trái tim của mình thì ra có thể đập nhanh như vậy.
Tới cuối vườn hoa, bọn họ
ngừng lại, Vân Phong yên lặng nhìn cô, hơi thở hơi gấp, mồ hôi nhễ nhại, sợi
tóc rối loạn.
Anh đưa ngón tay thon dài
ra, ôn nhu tỉ mỉ vuốt lại sợi tóc cho cô, nhẹ nhàng vén qua vành tay, trong lơ
đãng, đầu ngón tay của anh đụng phải gương mặt cô, mẫn cảm, bất ngờ cuộn lên.
Anh thâm tình nhìn cô
chăm chú, cho cô một ánh mắt đầy chân tình, thấy mặt của cô càng lúc càng đỏ,
biết đây không chỉ là kết quả sau khi chạy.
Bầu không khí quá mức
trầm lặng, quá mức mờ ám, lúc này giữa bọn họ, trong không khí tăng thêm một
nguyên do như có như không.
Trái tim Tưởng Mặc bỗng
run lên, bối rối cúi đầu. “Tôi … Tôi phải về rồi.”Vân Phong cũng kéo suy
nghĩ của mình từ trong phút thất thần lại, anh không nói gì, tự nhiên xoay
người đi đầu.
Tưởng Mặc nhìn bóng lưng
của anh, dừng lại mấy giây rồi nhanh chóng đuổi kịp.
Khi bọn họ rời khỏi vườn
hoa hướng dương này, nhất định phải trở lại là một con người khác, tốc độ hoàn
toàn khác lúc chạy, lúc này đây, cước bộ của anh rất thong thả, cô đi theo phía
sau, cũng vậy.
Lúc đến, anh nắm tay cô,
kh đó cô không để ý, nhưng bây giờ luôn cảm thấy bàn tay của mình trống rỗng.
Tưởng Mặc cúi đầu, không
hiểu rõ tâm tư rối loạn của chính mình, đột nhiên, cô đụng phải một tấm lưng
cứng rắn.
Bởi vì, Vân Phong đột nhiên
ngừng lại.
Anh dừng bước, chậm rãi
quay đầu lại, nhìn cô.
Tưởng Mặc vội giải thích
với anh “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đụng.”
Vân Phong đưa tay nâng
cằm của cô lên, đầu mũi của cô bị đụng có chút đỏ lên, không biết có phải thực
sự đau hay không, nhưng trong mắt cô có phần ươn ướt.
Anh rất dịu dàng, rất đau
lòng “Đau không?”
Tưởng Mặc kiên cường lắc
đầu.
Nhưng Vân Phong lại khẽ
nói bên tai nàng “Nhừng mà tôi đau lòng. Tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.”
Tưởng Mặc khiếp sợ nhìn
ánh mắt anh, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình đang lưu chuyển trong con
ngươi của anh …
“Tưởng Mặc, cô có thể tiếp tục cùng tôi đi thăm bọn
nhỏ nhiều hơn một chút không? Buổi tối bảy giờ có thể đến chứ? Tôi muốn dẫn cô
tới một chỗ khác ở đây?”
Cô vô cùng kinh ngạc, bảy giờ tối? Hiện tại đã là bốn
giờ chiều rồi.
Vân Phong nói với cô “Hôm nay là sinh nhật của tôi,tôi
không muốn ở một mình”
Một lần này, Vân Phong không có lừa cô, thật sự là
sinh nhật của anh, rất nhiều năm rồi anh chưa từng mừng sinh nhật qua.
Tưởng Mặc gật đầu.
Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của anh, lại không biết
nên cự tuyệt thế nào.
Chợ đêm.
Đây là nơi bình sinh Tưởng Mặc chưa từng đi vào.
Đoàn người náo nhiệt, ven đường rao bán rất nhiều hàng
nhỏ, mùi thơm của những món ăn bình dân lản toả khắp nơi…
Đây là một thế giới không giống của cô, là một thế
giới cô không có cơ hội để thể nghiệm.
Vân Phong dẫn cô đi vào một tiệm mì.
Ông chủ thân thiện chào bọn họ, mang hai bát lên.
Vân Phong nói với Tưởng Mặc, sinh nhật đều phải ăn một
bát mì trường thọ.
Tưởng Mặc cảm thấy thực mới mẻ, sinh nhật của cô hoặc
là sinh nhật của những người khác trong Tưởng Gia, luôn là tiệc rượu cao cấp,
luôn là bánh ngọt cao tầng …
Cô e ngại nói thật tình “Tôi chưa từng ăn qua…”
Trong giọng cô mang theo một chút cô đơn và tiếc nuối.
Anh nghe vậy liền trêu chọc. “Vậy sao? Một đứa bé chưa
từng ăn mì trường thọ lại có thể lớn như vậy vậy sao?”
Cô nở nụ cười, biết anh đang trêu cô, nhưng lại là một
câu trêu thiện ý.
“Rốt cuộc là cô lớn lên thế nào vậy? Chưa từng đi xe
đạp, chưa từng ăm mì trường thọ?”
Mặt cô lại ửng đỏ, lúc này đây lại là vì xấu hổ.
Ăn hết, bọn họ đi ra tiệm mì, Vân Phong dẫn cô đi vào
bến đò.
Từng chiếc thuyền nhỏ, bập bềnh trên mặt nước.
Đây không phải su thuyền xa hoa cô quen thuộc, nhưng
cô lại cảm thấy rất đẹp, rất rất đẹp.
Tưởng Mặc nhẹ nhàng tán thưởng “Nơi này thật đặc
biệt.”
“Đặc biệt?”
“Ừm, thật không biết chiếc thuyền nhỏ này sẽ đi về
đâu?”
“Cô muốn đi đâu, nó sẽ đưa cô đi đến đấy. Cô, có nơi
nào muốn đi không?”
Tưởng Mặc nâng mắt nhìn anh “ Tôi?”
Vân Phong gật đầu, ánh mắt cũng rất thẳng thắn.
“Tôi không biết…”
Tưởng Mặc không muốn nói tiếp quá nhiều, cô thật sự
không biết, hơn nữa cô không có thói quen tâm sự với người khác, đối với Vân
Phong, ũng vẫn chỉ