
Khải, ta biết con không tin ta, bên trong đóng kín lâu năm, tình hình lại có vẻ phức tạp, nếu con thật sự muốn điều tra rõ sự thật, ở bên ngoài mộ thất cũng có thể nhìn thấy, dấu vết năm đó chúng tôi để lại, ngàn lần đừng phá huỷ toà mộ kia, cũng đừng nghĩ đào trộm bất cứ văn vật gì!"
Nhiễm Đông Khải lạnh lùng nói: "Đó là đương nhiên, tôi chỉ muốn biết sự thật."
Trước khi chưa điều tra rõ sự thật, anh tuyệt đối sẽ không làm hại đến người vô tội.
Thương Đồng cắn môi dưới, im lặng một lúc rồi nói: "Đông Khải, tôi cũng muốn đi!"
Nhiễm Đông Khải cau mày: "không được, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng."
Thương Đồng cũng vô cùng kiên quyết: "Đó là nguyện vọng của cha tôi! Tôi không thể để anh phá huỷ nó, với lại cha tôi còn có một phần ghi chép, thu thập rất nhiều tư liệu có liên quan, còn bao gồm cả cấu trúc của mộ thất Hậu Kim và Bắc Tống lúc đó, phong tục mai táng, gồm tư liệu lịch sử của Ngữ Quốc Thành, nếu đến đó, tôi cũng có thể có một chút phát hiện mới, mặc dù tôi không thể mang nó truyền ra ngoài, nhưng cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của cha, không thể để người khác khai phá nó."
Nhiễm Đông Khải có chút do dự, anh biết sự hiểu biết của Thương Đồng đối với tình hình toà mộ kia nhất định phong phú hơn anh, nhưng không loại trừ chỗ đó có một chút nguy hiểm.
Sở Ngự Tây nắm lấy tay Thương Đồng, trầm giọng nói: "Anh đi với em."
Anh không hy vọng cô gặp nguy hiểm, càng không hy vọng cô ở một mình với Nhiễm Đông Khải.
Thương Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Sở Ngự Tây đang nghiêm túc, trìu mến nhìn cô, cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "thật ra thì không cần."
Lận Khả Hân thấy vậy, ở sau lưng Nhiễm Đông Khải khẽ nói: "Đông Khải, em là bác sĩ, em nghĩ em cũng giúp được lúc cần thiết, em cũng đi."
Chuyện này không thể để nhiều người biết, mặc dù Nhiễm Đông Khải hơi chần chừ, nhưng cũng gật đầu.
Sở Hán Thần lắc đầu, ông run rẩy từ trong túi áo lấy ra một cái chìa khóa, đặt vào trong tay của Sở Vân Hề, rồi quay đầu nói với Nhiễm Đông Khải: "Con khăng khăng muốn đi, ta cũng không cản được con, bác gái của con mấy năm trước cũng vậy, cũng không từ bỏ sự quan tâm đối với đoạn lịch sử kia, bây giờ ta là nhân chứng duy nhất của toà mộ đó, nhưng lúc này ta không thể di chuyển được, Mộng Lan ở đây, ta không thể đi đâu, tất cả tư liệu trong tay chúng tôi đều đưa cho các con."
Sở Vân Hề cầm chìa khóa kia, cúi đầu.
"đi đi, trong lọ hoa màu đen ở thư phòng của mẹ con, có một cái hộp nhỏ." Sở Hán Thần vỗ vỗ lưng của Sở Vân Hề.
Sở Vân Hề gật đầu, cô cầm chìa khóa chạy ra ngoài, nhưng bị Nhiễm Đông Khải gọi lại: "Tôi đưa em đi."
Sở Vân Hề lắc đầu: "không cần."
Lận Khả Hân cũng nắm lấy ống tay áo của Nhiễm Đông Khải, nhưng Nhiễm Đông Khải lại kéo tay Lận Khả Hân ra, đuổi theo Sở Vân Hề.
trên xe, Sở Vân Hề luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
cô không tự đa tình cho rằng Nhiễm Đông Khải là vì cô, anh chỉ vì những tư liệu kia mà thôi.
Hai người đều im lặng, tình cảnh như vậy thật sự có chút không tự nhiên.
Đến cửa biệt thự, Nhiễm Đông Khải dừng xe lại, Sở Vân Hề lập tức đẩy cửa ra, chạy về phía cầu thang, thậm chí không quay đầu lại.
Nhiễm Đông Khải im lặng dõi theo, năm năm trước lúc anh vừa đến, cô còn đang học đại học, thỉnh thoảng đi đón cô, cô cười rạng rỡ giống như mùa xuân, dọc trên đường đi không ngừng nói chuyện với anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo cô gái nhỏ khờ khạo, đôi khi cũng có chút cẩn thận, dường như sợ nói quá nhiều, làm anh cảm thấy phiền.
Thời gian năm năm, phút chốc đã qua.
Anh nhìn bóng lưng của Sở Vân Hề, từ khi nào cô gái nhỏ kia đã bắt đầu trưởng thành rồi?
Đẩy cửa xe ra, anh cũng đi theo vào.
Thư phòng của Tân Mộng Lan ở lầu hai, không gian lộ ra sự thanh lịch và cổ xưa, Sở Vân Hề đang dời chiếc ghế, muốn đặt ở giá sách để lấy bình hoa màu đen ở trên cao, cô nhón chân, ngửa mặt, mái tóc mềm mại buông xuống, đưa hai tay về phía trước, lộ ra một phần cổ tay, trên cổ tay trái có vết sẹo rất rõ ràng, rất rõ ràng.
cô đã sứ đến chiếc bình sứ kia, nhưng có lẽ không nghĩ tới chiếc bình lại nặng như vậy, cả cô và chiếc bình đều ngã về phía sau.
"A..." Sở Vân Hề sợ hãi, chiếc ghế cũng đột nhiên đạp lảo đảo, cô giơ cao bình sứ, nhắm mắt lại, chuẩn bị nặng nề té xuống đất, nhưng cơn đau đớn trong tưởng tượng không truyền đến, ngược lại là một vòng ôm ấm áp dịu dàng.
cô mở to mắt, thấy là Nhiễm Đông Khải, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vùng đứng dậy: "Cảm ơn."
Nhiễm Đông Khải cũng từ từ thu tay về, có chút không vui nhìn cô. Hai người bọn họ trở nên xa lạ như vậy, có lẽ ngược lại là một chuyện tốt, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mất mát.
Sở Vân Hề quay lưng đi, cô đặt bình sứ lên bàn trà, đưa bàn tay nhỏ bé sờ soạn vào bên trong, quả nhiên đụng phải một cái hộp gỗ hình chữ nhật.
Lấy cái hộp ra, Sở Vân Hề mở nắp, bên trong là một xấp ghi chú.
cô nhìn cũng không nhìn, mà đưa cho Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải chăm chú nhìn Sở Vân Hề, anh đưa tay nhận lấy, không cẩn thận nắm phải tay của Sở Vân Hề.
Cảm giác vô cùng mềm mại mịn màng, tầm mắt của Nhiễm Đông Khải dừng lại trên những ghi ch