
ta đều có, làm sao mà không có
khí lực cởi quần áo?" Khó chịu bĩu bĩu môi, Tiểu Thiên bất mãn nhìn
Hoàng Phủ Tấn. Người nầy tám phần là bị Phúc Quý phục vụ nhiều quá, ngay cả cởi
quần áo cũng muốn sai khiến người khác.
"Niếp Tiểu Thiên, mau cởi ra!" thanh âm
Hoàng Phủ Tấn vang lên, nhưng lại cùng ngày thường bất đồng, hắn lúc này, trong
mắt khó nén nụ cười vẫn còn đó.
"Ta mới không. . . . . ." Tiểu Thiên vốn
định mở miệng cự tuyệt, nhưng khi nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn thật đúng là mồ
hôi lạnh đã thấm ướt đẫm áo dính vào trên người hắn, trán lại không ngừng
toát ra mồ hôi lạnh, nàng không muốn cùng hắn tranh chấp nữa, người này tính
khí cố chấp, có lẽ không có mấy người gánh vác được, nàng hiện tại nếu không
giúp hắn đem y phục cởi bỏ, đoán chừng hắn đến ngày mai cũng không có ý định
cởi quần áo ra.
Cuối cùng, nàng cắn răng một cái, cởi đi, cởi đi, cởi
y phục đàn ông mà thôi, nàng khẩn trương sức lực cái gì, nàng cũng đã xem
trên TV, những thứ như quần lót được mặc trên thân thể người mẫu, nàng
cũng không phải là không có xem qua. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng được trấn an
rất nhiều, mở to mắt, hướng Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái.
"Được rồi, ta sẽ cởi."
Không nghĩ tới Tiểu Thiên sẽ dễ dàng như vậy đáp ứng,
Hoàng Phủ Tấn đầu tiên là hơi ngẩn ra, ngay sau đó, khóe miệng của hắn hài lòng
nâng lên, thoáng qua khóe mắt hắn nhu tình chưa bao giờ thấy xuất hiện.
"Ừ, trẫm phát hiện Thiên Thiên so trước kia thông
minh hơn." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, vỗ vỗ đầu Tiểu Thiên, mặc dù lúc này hắn
bởi vì nóng rần lên mà người không thăng bằng, dưới chân không vững, nhưng mà
đứng ở trước mặt nữ nhân ngốc, hắn lại tiêu hao không ít sức lực.
Khẽ cắn răng, Tiểu Thiên đưa tay, lần nữa đưa đến trước
ngực Hoàng Phủ Tấn. Mặc dù trong lòng không ngừng nghĩ chính mình là nữ nhân
đến từ thế kỷ 21 để an ủi mình. Nhưng nàng phát hiện, đến gần ngực Hoàng Phủ
Tấn một chút, tim của nàng liền nhảy dồn dập, thậm chí ngay cả cặp tay nhỏ bé
kia cũng không ngừng run rẩy.
Kỳ quái, thật là kỳ quái, hoàn toàn không giống nàng
nha. Một người da mặt dày đến ngay cả kỹ viện cũng có thể đi vào thế nhưng chỉ
vì cởi y phục cho nam nhân mà bị dọa cho sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng Phủ Tấn nhìn nữ nhân trước mắt này, vóc dáng so
với mình thật là nhỏ. Mặc dù bàn tay nhỏ bé của nàng đang hoạt động trên áo
hắn, thế nhưng đầu lại thấp gần tới mức sắp dập đầu xuống đất rồi.
Đứa ngốc này thế mà lại xấu hổ! Trong mắt Hoàng Phủ
Tấn thoáng qua vẻ cưng chiều.
Nhìn trên trán nàng do khẩn trương mà toát ra mồ
hôi lạnh, Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau đi mồ hôi trên trán nàng, mang theo chút
mùi vị trêu cợt mở miệng nói: "Thiên Thiên, nếu như ngươi còn đổ mồ
hôi lạnh như vậy, trẫm không ngại giúp ngươi đem y phục cởi bỏ."
"A?" Vốn đang khẩn trương, cả người cũng
thiếu chút nữa co quắp tới đất nên Tiểu Thiên bởi vì những lời này của
Hoàng Phủ Tấn mà cả người thiếu chút nữa bắn ra, đầu của nàng dao động tựa như
trống như trống bỏi, "Không. . . . . . Không cần, tự ta sẽ cởi."
Nhưng ngay sau đó lại ý thức được câu nói của chính mình có chút không ổn, nàng
lại liên tục không ngừng lắc đầu một cái, "A, không. . . . . . Không phải
là, ta. . . . . . Ta không cởi."
Cảm giác những lời này của mình nghe rất không được tự
nhiên, nhưng Tiểu Thiên bây giờ không nghĩ ra làm như thế nào để giải thích.
Càng thấy bộ dạng khẩn trương của Tiểu Thiên, nụ cười
trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng sâu, "Tốt lắm, chớ khẩn trương, không cởi
cũng không cởi, không quan hệ."
Hoàng Phủ Tấn nói những lời này xong lại rất mập mờ,
càng làm cho Tiểu Thiên càng thêm thẹn đến muốn chui xuống đất.
"Ta. . . . . . Ta không có khẩn trương."
Má ơi, làm sao lại khẩn trương thành cái bộ dạng này
a, chẳng qua là một người đàn ông mà thôi, chẳng qua là nam nhân này dáng dấp
hơi đẹp trai một chút xíu mà thôi a, cũng không phải là đời này chưa từng
thấy qua nam nhân, nàng làm gì khẩn trương như vậy nha, 555~~~
Có cảm giác mình giống như đem một con sói mang về
nhà.
Nhìn Tiểu Thiên cúi thấp đầu, bộ dạng mặt ảo não, hơn
nữa tư thế hai người bọn họ đứng lúc này, Hoàng Phủ Tấn trong mắt thoáng
qua vẻ ôn nhu, "Được, không khẩn trương, không khẩn trương."
Càng nhìn nàng như vậy, tâm tình Hoàng Phủ Tấn lại
càng tốt, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt cúi đầu, hai tay run rẩy cởi quần áo,
Hoàng Phủ Tấn trở lại suy nghĩ bọn họ thành thân đêm đó.
Nhớ khoảnh khắc hắn vén lên khăn voan hồng của nàng,
một tiểu nữ nhân ôn nhu cúi thấp đầu ngồi ở trước mặt hắn, một câu cũng không
dám nói, khi đó. Trong mắt hắn trên người của nàng không có một chút nào làm
cho hắn hứng thú a, Niếp Tiểu Thiên cùng những nữ nhân hậu cung khác là giống
nhau, hắn chẳng qua chỉ là nghe theo hoàng lời của tổ mẫu, cưới tiểu nữ nhân
này .
Cho đến khi——
Nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống. Cho
đến khi hắn cùng nàng động phòng, mới phát hiện dưới thân hắn, nữ nhân này
đã không còn là xử nữ. Khi đó, hắn chỉ nghĩ đến chính là hắn đã cưới
một hoàng hậu dâm phụ mà ai cũng c