
huôi kiếm của Tiểu Thiên có vài phần run rẩy,
thậm chí ngay cả kiếm có điểm cầm không vững. Mắt lạnh nhìn Hoàng Phủ Tấn,
trong mắt nàng nhè nhẹ lệ rơi, "Ta không phải Thiên Thiên!"
"Là nàng!" rất kích động, Hoàng Phủ
Tấn rống lên đối với Tiểu Thiên, "Nàng là Thiên Thiên, người mà trẫm yêu
duy nhất cả đời này,Thiên Thiên!".
Là yêu duy nhất?
Tiểu Thiên tâm vì những lời này mà có vài phần
rung động, đôi môi hơi hơi run rẩy. Nàng là người hắn yêu duy nhất? Vì cái gì
khi những lời này nói ra, nàng nghe lại cảm thấy buồn cười.
Lắc lắc đầu, Tiểu Thiên mở miệng nói với Hoàng
Phủ Tấn: "Làm cho lòng người rung động chỉ với một câu nói, chỉ tiếc là ta
không phải Thiên Thiên của hoàng thượng ngài, còn có___"
Tiểu Thiên tạm dừng một chút, nhìn về phía Hoàng
Phủ Tấn, tiếp tục nói. "Nếu ta biết Thiên Thiên, ta nhất định nói với
nàng, lời nói của hoàng đế ngàn vạn lần đừng nên tin, nếu nàng tin là thật, thì
chính nàng rất là ngu ngốc!"
Nói đến đây, nước mắt của nàng vẫn là không kiềm
chế được, trước mặt Hoàng Phủ Tấn mà rơi xuống. Biết Tiểu Thiên có ý tứ trong
lời nói, cũng biết chính mình ngày đó khi ở lương đình nghỉ mát, lúc nàng rơi
xuống nước, trong lời nói đã thương tổn nàng sâu đậm. Hoàng Phủ Tấn nghĩ muốn
giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu. Ngày đó bởi vì hắn ích kỷ, đã
thương tổn đến nàng, hắn biết hắn không có tư cách giải thích, cũng không có tư
cách đi cầu xin nàng tha thứ. Chỉ hi vọng nàng có thể bình an đứng ở bên người
hắn, hắn có thể cho nàng hận cả đời, tức giận cả đời.
Chỉ cần nàng bình an,chỉ cần nàng bình an!
"Dạ, chúng ta đi! "Kiếm chỉ thẳng yết hầu
Hoàng Phủ Tấn, hắn mới di động từng bước, kiếm liền cách hắn gần vài phân, mà
hắn không có chút ý tứ nào lùi bước.
"Thiên Thiên! "Hoàng Phủ Tấn thân thủ
ngăn cản nàng, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng cùng khẩn cầu,"Đừng
đi,Thiên Thiên!"
"Ta đã nói, ta không phải Thiên
Thiên!"
"Là nàng! "Hoàng Phủ Tấn kiên quyết,
mặc dù là nhìn thấy Tiểu Thiên khăn sa che khuôn mặt, nhưng đôi mắt kia ngày
đêm xuất hiện trong mộng của hắn, hắn như thế nào có thể nhận sai,"Nàng là
Thiên Thiên, nàng không lừa được trẫm đâu!"
"Tự cho là thông minh! Dạ,chúng ta
đi!". Lạnh lùng bỏ lại những lời này, nàng thu hồi kiếm, đi qua một bên,
vẫn trầm mặt không nói với Ám Dạ, người hướng một phương hướng khác rời đi.
"Thiên Thiên! "Hoàng Phủ Tấn nóng nảy,
thân thủ ngăn cản đường đi của bọn họ, cặp mắt mang theo ánh nhìn kiên quyết,
"cho dù chết, trẫm cũng sẽ không để cho nàng lại biến mất trước mặt
trãm!"
"Vậy ngươi đi tìm chết đi!" thanh kiếm
trên tay rất nhanh vừa chuyển, nàng lại một lần nữa đem kiếm nhắm ngay ngực
Hoàng Phủ Tấn, lạnh như băng mở miệng nói. "Ngươi lại ngăn cản ta, ta dám
cam đoan, hoàng đế ngươi thật sự sẽ đoản mệnh!".
Lời Tiểu Thiên nói, đối vơi Hoàng Phủ Tấn mà
nói, cũng không có ít nhiều tác dụng cảnh cáo, chỉ thấy hắn nhìn Tiểu Thiên,
khóe miệng nâng lên một nụ cười ôn nhu, đôi măt kia lạnh nhạt nhưng trong ánh
mắt lại nhìn Tiểu Thiên rất quen thuôc cùng sủng nịch, "Thiên Thiên, nàng
đã nguyền rủa trẫm đoản mệnh rất nhiều lần, không kém lúc này đây!".
"Ngươi.................!"Tiểu Thiên
thực muốn mở miệng, nhưng lại nghe thấy âm thanh to lớn vang lên ở phía sau bọn
họ cách đó không xa.
"Truy bắt thần tiên đại hiệp, bảo vệ hoàng
thượng!" Là thanh âm rất lớn, mà thanh âm to lớn tự chủ trương như vậy,
làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận mà nhíu mày.
Chính là, hắn không rảnh bận tâm chuyện đó, vị
thần tiên đại hiệp này nếu không bị quan quân bắt lại thì Thiên Thiên sẽ theo
vị thần tiên đại hiêp rời đi. Nhưng hắn không thể để cho Thiên Thiên lại biến
mất, lúc này đây mặc kệ là dùng phương pháp gì, cho dù lợi dụng vị thần tiên đại
hiệp này, hắn cũng nhất định phải lưu lại Thiên Thiên, nhất định phải mang nàng
hồi cung.
"Ngươi.............Các
ngươi..............." Mắt thấy một đám quan quân vây quanh, Tiểu Thiên
khẩn trương không biết phải làm sao, nàng không biết nên như thế nào để cứu Ám
Dạ, Ám Dạ bị quan binh dũng mãnh vây quanh một vòng, tiếng đánh nhau đinh tai
nhức óc không ngừng truyền đến bên tai của nàng, trong mắt của nàng mang theo
vẻ khẩn trương cùng tuyệt vọng.
"Hoàng Phủ Tấn, thả Ám Dạ ra!". Tiểu
thiên cầm kiếm hướng ngực hắn chỉ, chỉ cần nàng đi lên trước dùng lực, nàng có
thể khiến cho Hoàng Phủ Tấn bị thương ngay dưới kiếm của nàng. Nhưng mà, chỉ có
trong lòng nàng hiểu cho dù nàng nắm thanh kiếm này, luôn miệng nói những câu
tuyệt tình, nhưng là nàng đối với hắn thực hạ thủ không được.
Hoàng Phủ Tấn giương mắt nhìn về phía nàng, vô
vị lắc đầu một cái, "Cùng trẫm hồi cung!"
"Không thể nào!" Nước mắt lại một lần
nữa đã tuôn ra nơi hốc mắt, "Không thể nào, ta đây đời này cũng không thể
hồi cung với ngươi!"
"Thiên Thiên...................."
"Hoàng Phủ Tấn ngươi nói rất đúng, ngươi là
hoàng đế, bên cạnh có bao nhiêu nữ nhân đều là chuyện bình thường, ta không hi
vọng xa vời ngươi vì ta bỏ lục cung, mà ta...................cũng không muốn
dành cả đời để làm nữ n