
.
Sau khi ra khỏi Vũ Phượng cung, Phúc Quý đi theo sau
lưng Hoàng Phủ Tấn, dọc theo đường đi nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống. Khiếp
sợ! Quá kinh hãi! Hoàng thượng hắn thật thay đổi, trở nên ngây thơ đến như vậy,
ngay cả đồ của Hoàng hậu nương nương ngài ấy cũng muốn giành!
Còn có trên mặt hoàng thượng từ đầu tới luôn nở nụ
cười đã sớm không gặp kia thực khiến hắn cả kinh đến rớt hàm.
Đi theo hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, hắn đã bao lâu
rồi không thấy người cười tươi như vậy?
Hoàng hậu nương nương nha, mặc dù sự xuất hiện của
người đã làm cho hoàng thượng nhớ đến rất nhiều chuyện cũ nhưng nô tài thật sự
rất cảm ơn người, đã lâu lắm rồi hoàng thượng mới được vui vẻ như vậy, Phúc Quý
ở trong lòng cảm khái nói.
Sau khi đợi Hoàng Phủ Tấn rời đi, Tiểu Thiên đầy bụng
lửa giận rốt cục cũng đã có thể phát tiết ra ngoài, hướng về phía ngoài điện
rống lớn, “Hoàng Phủ Tấn ngươi đúng là đồ lưu manh, hèn hạ vô sỉ,
dám giành đồ của ta! Cái tên hôn quân nhà ngươi, đại lưu manh!!!”
“Nương nương, bớt giận, ngài không nên mắng hoàng
thượng như vậy.” Vũ Lạc Thuỷ đến gần mong muốn hạ bớt cơn nóng giận của Tiểu
Thiên, chỉ sợ nàng nếu đột nhiên tức giận quá đến chỗ hoàng thượng tính sổ thì
thực phiền toái.
“Lạc
Thuỷ, ngươi nói xem, làm hoàng đế giống hắn có phải rất vô sỉ hay không ? Thừa
dịp ta không chú ý liền giành đồ của ta! Hắn giành đồ của ta!” Càng nghĩ càng
giận quá, thân làm hoàng đế, thế nhưng vô sỉ đến độ cướp đồ của người nhà!
“Nương nương, bình thường hoàng thượng sẽ không như
vậy.” Vũ Lạc Thuỷ khóe môi nhếch lên một tia khổ sở.
“Bình thường không như vậy, chỉ có thể nói là hắn che
dấu thật tốt, nói theo cách khác hắn là đồ tiểu nhân, âm hiểm, vô sỉ, ngụy quân
tử!” Hiện tại thừa dịp Hoàng Phủ Tấn hôn quân kia không có ở đây, tranh thủ
mắng hắn!
“Nương nương, hoàng thượng chưa bao giờ đối với người
khác như vậy.” Vũ Lạc Thuỷ thở dài ở trong lòng, tại sao vị hoàng hậu nương
nương này sao lại cũng không nhìn thấy chứ, nàng chẳng lẽ không cảm thấy hoàng
thượng đối với nàng rất đặc biệt sao?
“Vậy thì càng khẳng định hắn là đồ tỉểu nhân, đối với
người khác không như vậy, nhưng đối với ta lại vô sỉ như vậy, hắn thật sự rất
căm hận ta, ngươi nói một chút đi, ngươi nói một chút đi, chuyện ta có người
đàn ông khác bên ngoài đã là chuyện tám trăm năm trước rồi, hắn lại mang thù
đến tận bây giờ!” Càng như vậy, nàng đối với Hoàng Phủ Tấn càng thêm căm
thù đến tận xương tuỷ, NND, nếu để cho nàng biết gian phu là ai, nàng nhất định
quăng hôn quân này đi chạy tìm hắn!
“Nương nương, này. . . . . .” Vũ Lạc Thuỷ bất đắc dĩ,
rồi lại rất hâm mộ, tại sao vị hoàng hậu nương nương này lại có thể to gan đến
như vậy, nếu như nàng cũng có lá gan để chọc tức hoàng thượng thì thật là tốt
biết bao.
Hoàng hậu nương nương thật đúng là tốt số, dám cắm
sừng cho hoàng thượng, hoàng thượng còn có thể nhẫn nhịn nàng như vậy.
Vũ Lạc Thuỷ rũ mi mắt xuống, trong ánh mắt mang theo
nhàn nhạt mất mát.
“Lạc Thuỷ!” Tiểu Thiên hướng về Vũ Lạc THuỷ nghiêm mặt
lại, “Không cho phép ngươi nói giúp cho hôn quân!”
“Nương nương, thật ra thì hoàng thượng . . . . . .
Ngài ấy là người tốt!”
“Hắn là người tốt?” Tiểu Thiên nghe được liền cười
thực to, “Lạc Thuỷ, ngươi thật là một cô gái đơn thuần, hôn quân nếu là người
tốt như ngươi nói…, ngươi đời này nhất định chưa từng gặp người xấu.”
“Nương nương, hoàng thượng . . . . . . Ngài thật sự là
người tốt!” Vũ Lạc Thủy khó khăn nói những lời này, tóm lại, nàng không thích
người khác nói hoàng thượng xấu.
“Lạc Thuỷ?” Tiểu Thiên chợt giống như là nhìn thấu cái
gì, trong mắt mang theo vài phần tìm hiểu.
“Dạ? Nương nương, tại sao người là nhìn ta như vậy?”
Vũ Lạc Thuỷ theo hướng nhìn của Tiểu Thiên mà khẽ chột dạ.
“Ngươi. . . . . . Tại sao luôn vì hôn quân nói chuyện?
Như vậy quả thực đã quá bảo vệ hắn rồi? Hình như . . . . . Thực sự ngươi làm
cho ta cảm thấy rất hứng thú nha.” Khoé miệng Tiểu Thiên nâng lên một nụ cười
giảo hoạt.
“Không có, không có, nương nương, không có gì cả.” Vũ
Lạc Thủy liên tục lắc đầu không ngừng, chỉ sợ Tiểu Thiên nhìn ra cái gì.
“Hắc hắc, Lạc Thủy, chớ khẩn trương, nương nương ta
đây chẳng qua là chỉ tùy tiện hỏi một chút” Trong mắt Tiểu Thiên thủy chung vẫn
mỉm cười.
Oaaaaaa ~~~ Thì ra Lạc Thủy nhất định là coi trọng tên
hôn quân kia rồi, khó trách lại nói giúp tên hôn quân kia, lại khó trách đối
với Chánh cung nương nương như nàng mang theo một chút địch ý, quả nhiên giác
quan thứ sáu của nữ nhân rất nhạy, lời này thật là chân lý!
“Hoàng hậu nương nương, thật sự không có gì.” Vũ Lạc
Thủy rất muốn giải thích, nhưng lại sợ mình càng muốn giải thích thì lại càng
giống như đang che dấu cái gì.
“Ừ, ừ, ta biết, không có gì, thật sự không có gì!” Mặc
dù ngoài miệng Tiểu Thiên nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui sướng, nếu như
là như vậy, mấy ngày dưỡng thương sắp tới của nàng đoán chừng cũng sẽ không
nhàm chán.
Bất quá, ánh mắt Lạc Thủy thật rất tốt! Trong lòng
Tiểu Thiên len lén tặng thêm một câu.
———————-
Từ sa